Editor:Salad Mấy ngày nay Trần Tích cũng không rút lui khỏi câu lạc bộ, mà còn cùng Liên Quý đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ một lần, là kiểu toạ đàm ngồi ở bên dưới nghe. Người thuyết trình trào dâng nhiệt huyết ở trên bục giảng nói: “Trong sáu tính, địa vị của Omega nữ là thấp nhất, bởi vì chúng ta không có dương v*t xấu xí, không thể ‘cắm vào’, chỉ có thể bị cắm, cho nên bọn họ coi chúng ta là động vật động dục, là công cụ sinh sản, không coi chúng ta như con người……” Liên Quý gật đầu liên tiếp, chuyên chú đến nỗi chỉ kém lấy notebook ra ghi hết mỗi câu người thuyết trình nói ra, di động còn đang mở ghi âm. Trần Tích cảm thấy kỳ quái, người thuyết trình này giống như căm hận Alpha, đặc biệt là Alpha nam. “Chỉ có AO ghép đôi, mới có thể sinh ra Alpha hoặc Omega, loại phối hợp này vừa trân quý vừa ít, Omega nam cũng có thể sinh sản, nhưng tỉ suất sinh sản của bọn họ lại không cao được như Omega nữ, bởi vậy Omega nữ đã kết hôn bị hạn chế ở trong nhà, có thể may mắn tự do ra khỏi nhà thì xã hội cũng sẽ không tiếp nhận các bạn, đây là một loại thủ đoạn cưỡng chế ngầm……” Trần Tích cảm thấy câu lạc bộ này có gì đó không thích hợp, cô nhìn khắp nơi, phát hiện rất nhiều người giống cô không nghe nổi nữa, cúi đầu chơi di động, nhưng không có ai đi ra, bởi vì hoạt động trong câu lạc bộ phải đánh dấu lại lấy điểm. Sau đó Trần Tích thấy ở góc trái phía trên PPT ghi tên câu lạc bộ: Tư biện. Theo cái này, tựa hồ có thể lý giải người thuyết trình là người theo *chủ nghĩa cấp tiến, va chạm tư tưởng sẽ thôi thúc mọi người suy nghĩ, chẳng lẽ câu lạc bộ cố ý mời một người có tư tưởng kỳ lạ đến dẫn dắt các cô? *Chủ nghĩa tiến bộ hay chủ nghĩa cấp tiến (tiếng Đức: Progressivismus từ tiếng Latinh: Progressio, Tiến bộ) biểu thị một triết lý chính trị được xây dựng trên ý tưởng về sự tiến bộ, khẳng định sự tiến bộ trong khoa học, công nghệ, phát triển kinh tế, tổ chức xã hội là rất quan trọng để cải thiện tình trạng của con người. (Theo wikipedia) Nghĩ như vậy, Trần Tích lấy lại tinh thần nghe xong toạ đàm, tuy tư tưởng của cô cũng không thay đổi gì. Khi ăn cơm, Liên Quý hứng thú bừng bừng thảo luận thu hoạch cùng Trần Tích, Trần Tích nói cô đã có một tư tưởng mới. Liên Quý gật đầu liên tiếp, nói: “Như vậy là được rồi, Tích Tích, chúng ta cùng nhau tiến bộ.” Nhưng mà, tiến bộ trong tư tưởng cần thời gian, không có khả năng nghe một lần là xong —— buổi tối khi Liên Quý nghe Trần Tích gọi điện thoại cho Tôn Tông Nam, tự an ủi mình như vậy. “Liên Quý nói cậu ấy không giúp em báo danh vào hiệp hội xúc tiến nữ quyền O, Tông Nam, có phải anh....nghe sai rồi không?” Trần Tích nói thật cẩn thận, cô không dám nghi ngờ Tôn Tông Nam, ba chữ cuối cùng kia nhỏ dần. Liên Quý hít sâu một hơi, đeo tai nghe lên, cô không muốn tiếp tục nghe nữa, nếu không cô sẽ không khống chế được mà giật điện thoại của Trần Tích. Cũng may Trần Tích cũng tự hiểu được, cô cầm di động đi đến ban công, đầu kia điện thoại Tôn Tông Nam không nhẹ không nặng mà “A” một tiếng. Câu này tuyệt đối không phải là cười! Trong lòng Trần Tích lộp bộp một chút, xong đời rồi, Tôn Tông Nam không vui! Cô lập tức nói tiếp: “Anh nghe em giải thích được không?” Lúc này Tôn Tông Nam cũng không có nhẫn nại, anh đánh gãy Trần Tích, “Ngày hôm qua em đồng ý với anh như thế nào?” Trần Tích lập tức chột dạ, ngày hôm qua cô luôn bảo đảm với Tôn Tông Nam là mình sẽ rời khỏi, nhưng vấn đề bây giờ là cô không rời, thậm chí có khả năng không thể rời, bởi vì câu lạc bộ hoạt động móc nối với chương trình học, liên quan đến cô có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không. “Em……” Trần Tích không biết phải nói như thế nào, sự áp bách Tôn Tông Nam giống như thông qua sóng điện từ truyền tới, sau lưng cô mồ hôi chảy không ngừng, dính ở trên cổ trên tóc làm cho cô phát ngứa. Nhưng sự chất vấn của Tôn Tông Nam cũng không dừng lại, anh tiếp tục dùng giọng bình tĩnh hỏi Trần Tích: “Bây giờ em hỏi lại anh là cảm thấy anh nghĩ oan cho em?” Là một Alpha, đặc biệt là Alpha đứng ở trên đỉnh kim tự tháp Alpha, Tôn Tông Nam không thể chấp nhận việc người khác nghi ngờ mình, huống chi Trần Tích là người phụ nữ của anh, cô nên phụ thuộc vào anh,sinh hoạt đều phải phụ thuộc vào anh, cô không thể có tư tưởng “Phản kháng” nào. Trần Tích bị hỏi đến sợ hãi, “Không phải!” Cô nói ra, “Trường của em không có hiệp hội, chỉ có câu lạc bộ, em không gia nhập……” Cô không phải đang phản kháng, mà là đang giải thích, nhưng mà lúc này đầu kia điện thoại có người nói chuyện với Tôn Tông Nam vọng lại, hỏi anh có muốn đi uống một chén hay không. Trần Tích ý thức được Tôn Tông Nam vẫn còn đang ở đơn vị, có khả năng vừa mới tan tầm, cô đang nói đột nhiên im bặt. Cô ngoan ngoãn nghe Tôn Tông Nam nói chuyện với đối phương, nghe đến khi Tôn Tông Nam đáp ứng đối phương, cô còn dặn dò Tôn Tông Nam “Đừng uống quá nhiều”, nhưng Tôn Tông Nam không đáp lại cô, sau khi cuộc đối thoại kết thúc chỉ gọi cô: “Trần Tích.” Lại là Trần Tích, cả tên lẫn họ, ngữ khí đạm mạc, xa cách. Một tay Trần Tích nắm lại đặt ở trước ngực, một tay nắm chặt di động. Trước mặt là núi đen nhánh, không có một chút ánh sáng, động cơ điều hòa đặt ở trên ban công chuyển động ầm ầm ầm, cô nín thở nghe điện thoại, đột nhiên thấy lạnh sống lưng, cô nghe thấy Tôn Tông Nam quyết tuyệt nói: “Chừng nào em rời khỏi thì hẵng đến tìm anh.” “……” Cô không kịp phản ứng, điện thoại đã ngắt. Cơn gió nóng hầm hập thổi vào trước mặt cô, trong nháy mắt Trần Tích đỏ hốc mắt. Chua xót trong cổ họng không ngừng dâng lên, Trần Tích cảm thấy ủy khuất, rõ ràng không phải là cô sai, vì sao anh không thể hiểu ý cô? Nắm lấy di động, gọi lại, không ai nghe máy, điều này làm cho Trần Tích lập tức luống cuống, không phải Tôn Tông Nam đang nói dối, anh nói được thì làm được. Làm sao bây giờ? Anh muốn chiến tranh lạnh với cô. Trần Tích càng nghĩ càng bất an, trước kia không phải Tôn Tông Nam chưa bao giờ tức giận, nhưng cô cảm giác lần này không giống như vậy, không phải cô mềm giọng một chút cầu xin anh là anh có thể không so đo, anh yêu cầu cô phải làm được một chuyện, nhưng vấn đề là cô không làm được chuyện đó. Nếu không làm được thì sẽ thế nào? Trần Tích không dám tưởng tượng, trong đầu lại tự động sắp xếp suy nghĩ —— Tôn Tông Nam còn chưa đánh dấu cô, một khi Tôn Tông Nam không muốn kết hôn với cô, anh sẽ không cần phụ trách, cô còn không được pháp luật bảo vệ, cô đều không có những bảo đảm của Omega đã kết hôn. Bình thường Trần Tích không phải là người hay ưu sầu, nhưng khi ưu sầu lại nghĩ quá nhiều, cô nhìn vào trong bóng tối khổ sở khóc, trong đoạn tình cảm này cô là quần thể yếu thế, Tôn Tông Nam mới là người khống chế hết thảy, cô không có quyền quyết định hướng đi của đoạn tình cảm này bởi vì cô quá thích, nhưng Tôn Tông Nam không phải không có cô thì không được. Một Omega chỉ có thể bị một Alpha đánh dấu, một Alpha lại có thể đánh dấu nhiều Omega, trời sinh bất bình đẳng làm Trần Tích không có cảm giác an toàn, thậm chí cô nghĩ đến phải chia tay bởi vì một câu nói uy hiếp của Tôn Tông Nam. “Ô ô ô……” Nước mắt Trần Tích càng ngày càng nhiều, cô khóc lóc đi đến trước mặt Liên Quý, dọa Liên Quý nhảy dựng, “Tích Tích, cậu làm sao vậy?” Trần Tích còn chưa nói, đầu Liên Quý vừa chuyển, phản ứng lại sửa giọng ôn nhu xuống vỗ vỗ bàn, “Tên *hỗn đản kia lại làm gì với cậu?!” *Hỗn đản: Khốn nạn “Liên Quý……” Hai mắt Trần Tích đẫm lệ mông lung mà cầu xin cô, “Cậu nói cho tớ…… tớ bỏ câu lạc bộ được không? Tông Nam tức giận, anh ấy không tin tớ, ô ô……” Trần Tích ở ban công khóc nửa ngày, nghĩ ra một phương pháp cứu lại là: Đêm nay cô sẽ đi tìm Tôn Tông Nam giải thích, mà chứng cứ là cô gia nhập câu lạc bộ, cho nên cô cần hỏi rõ ràng. Liên Quý do dự vài giây, Trần Tích khóc càng lợi hại hơn, Liên Quý nhanh chóng tan tác, “Được, được, tớ nói cho cậu, đừng khóc Tích Tích.” Liên Quý xé một tờ giấy ghi chú, viết tên ba câu lạc bộ lên trên, nhét vào trong tay Trần Tích. Trần Tích lau nước mắt, câu lạc bộ lịch sử, câu lạc bộ tư biện, câu lạc bộ phát triển tâm lý khỏe mạnh cùng thanh niên, ba câu lạc bộ không dính dáng đến hiệp hội xúc tiến nữ quyền O, cô càng có thêm tự tin. “Cảm ơn.” Trần Tích quay đầu gọi điện thoại cho anh trai Trần Quyền, hỏi anh có thể giúp cô xin nghỉ hay không, cô muốn đi tìm Tôn Tông Nam. Trần Quyền giờ phút này đang cùng Tôn Tông Nam và mấy đồng nghiệp đi uống rượu, nghe thấy em gái khóc nức nở, liền nhìn về phía Tôn Tông Nam, anh cúi đầu uống rượu giải sầu, nhìn dáng vẻ tâm tình không quá tốt. “Em đừng khóc, Tông Nam đang ở bên cạnh anh, để anh bảo nó nhận điện thoại.” Trần Quyền trực tiếp đưa điện thoại ra trước mặt Tôn Tông Nam, nói cho anh, “Tích Tích đang khóc.” Từ nhỏ đến lớn Trần Tích không thiếu khi khóc, cũng có thể lý giải thói quen của Trần Quyền, rốt cuộc em gái là một Omega vừa nhu nhược vừa mềm mại, anh không cảm thấy có chuyện lớn gì, người yêu cãi nhau là chuyện bình thường, anh chỉ muốn Tôn Tông Nam nói vài câu an ủi. Tôn Tông Nam lấy di động qua, đứng dậy đi ra ngoài. Anh nể mặt Trần Quyền nên không thể không nghe điện thoại, nhưng nói cái gì là quyền của anh. “Trần Tích, bây giờ em đến nhà vệ sinh rửa mặt đi,” Trần Tích ở đầu kia điện thoại nức nở, Tôn Tông Nam không tạm dừng, “Rửa xong thì nằm lên trên giường suy nghĩ lại một chút, động não ngẫm lại chuyện đêm nay anh nói.” Nước mắt của Trần Tích mất đi hiệu lực, Tôn Tông Nam cũng chưa dỗ dành cô, chỉ ám chỉ bảo cô bình tĩnh lại, tỉnh lại. Anh tuyệt tình như thế, thế cho nên lý trí của Trần Tích sụp đổ, cô cầm di động đang rung chạy ra khỏi ký túc xá. “Tích Tích, Tích Tích ——” Liên Quý đuổi theo, nhưng cô ấy vẫn chậm vài giây, thang máy đã đưa Trần Tích đi rồi, chờ khi cô đuổi đến lầu một, càng không thấy Trần Tích. Cô chỉ có thể gửi tin nhắn cho đối tượng xem mắt gần đây của mình: Em gái anh đã chạy ra ngoài vào ban đêm, nhanh báo cho tên khốn Tôn Tông Nam biết! Liên Quý không có số di động của Trần Quyền, căn bản là cô bị buộc đi xem mắt, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với đối tượng xem mắt, hai người chỉ trao đổi tài khoản xã giao, không trò chuyện, cho nên Liên Quý không chắc chắn Trần Quyền có thể kịp thời nhìn thấy tin nhắn hay không. Thấp thỏm đợi nửa giờ, di động cũng không gọi được, rốt cuộc Liên Quý cũng thấy Trần Quyền trả lời: Em có biết vì sao đêm nay Tích Tích khóc không? Liên Quý thầm mắng một tiếng máu lạnh, đến lúc này rồi còn hỏi nguyên nhân, dong dong dài dài! Nhanh báo cho Tôn Tông Nam tìm người đi! Một Omega ở bên ngoài lắc lư trong đêm,rất nguy hiểm anh có biết không! Là người khởi xướng mọi chuyện, không có gì là Liên Quý không biết, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói rõ ràng hết mọi chuyện ra, cho nên cô hàm hồ nói với Trần Quyền: Là Tôn Tông Nam hiểu lầm Tích Tích gia nhập hiệp hội gì đó, Tích Tích giải thích với anh ta, anh ta không tin, sau đó cũng không biết nói gì đó nghiêm trọng qua điện thoại, Tích Tích thương tâm liền chạy đi. Liên Quý đổ tất cả sai lầm lên đầu Tôn Tông Nam, trong lòng âm thầm kỳ vọng Trần Quyền sẽ không buông tha cho Tôn Tông Nam, nhưng cô không đủ hiểu đối tượng xem mắt, Trần Quyền không chỉ là một người ổn trọng, mà tư tưởng và quan niệm của anh còn giống y hệt Tôn Tông Nam, cho rằng Omega nên ngoan ngoãn nghe lời. Trong nhà Trần Tích đều là người truyền thống, Omega đến tuổi trưởng thành nên kết hôn, nếu Trần Tích không có đối tượng bọn họ cũng sẽ giúp cô tìm kiếm, huống chi Trần Tích đã có Tôn Tông Nam, người này là một người con rể làm cho mọi người vừa ý, không nói đến Tôn Tông Nam trong công việc, ngoại hình xuất sắc, môn đăng hộ đối với nhà bọn họ, quan trọng nhất là anh là bạn thân của Trần Quyền, Trần Quyền biết nhân phẩm anh như thế nào. Ở chỗ ghế lô thanh nhã độc đáo bên trong quán bar, mấy Alpha áo mũ chỉnh tề đang thảo luận chuyện mấy hôm trước Omega nữ đi tuyên truyền thị uy, Trần Quyền cầm di động gửi một tin nhắn cho bạn tốt ngồi ở đối diện, dùng ánh mắt ý bảo anh đọc. Tôn Tông Nam tiếp thu đến ánh mắt, cúi đầu nhìn nhìn di động, vài phút sau, anh rời đi đầu tiên. Khi anh đi, Trần Quyền gật gật đầu với anh. Omega chuẩn bị kết hôn, nên bị vị hôn phu quản giáo, Trần Quyền hoàn toàn tin tưởng Tôn Tông Nam, người vô cớ gây rối chắc chắn là em gái Trần Tích của anh. =========
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]