Văn Lãng Tây đứng tại chỗ, nhãn tình không chớp mà nhìn chăm chú vào Phó Quan, trái tim của hắn lại nhảy loạn.
Mới vừa đắm chìm trong bi thương cùng tuyệt vọng, cảm thấy như bị hắc ám bao phủ, mà thời khắc này như cảm ứng được hắc ám bị mạnh mẽ gõ bể, một chùm thiên quang phá không mà vào.
Văn Lãng Tây không biết phải hình dung tâm tình mình vào giờ phút này như thế nào, đối với hắn mà nói, người đứng trước mặt hắn này là một sự cám dỗ không thể khước từ.
Cho dù biết những điều này chỉ là cảm thông nhưng vẫn không nhịn được muốn chạm vào, điều mà trước đây hắn vẫn luôn cho là mơ giữa ban ngày đang ở trước mắt, có muốn đón lấy không? Có thể tiến tới không? Có xứng đón nhận nó không?
Thời gian tiếp tục lặng lẽ trôi đi, không biết trôi qua bao lâu Văn Lãng Tây mới có động tác.
Hắn giơ tay lên, cẩn cẩn dực dực đưa tay lấy xuống gọng kính ngân bạc trên sống mũi thanh tú của Phó Quan, đặt trên bệ cửa sổ, cứng đờ đứng tại chỗ, hai tay buông xuống bên người.
Văn Lãng Tây cứ như vậy bất động tại chỗ bình tĩnh nhìn Phó Quan, dùng ánh mắt của hắn khắc họa mặt mày đối phương, sống mũi, bờ môi, vành tai....
Trong quá trình phác họa chợt phát hiện sợi tóc vén sau tai đối phương có chút rối loạn, liền giơ tay sửa sang lại một chút cho người, sau khi chuẩn bị tốt lại lùi về đứng bất động tại chỗ cũ.
Một lúc sau, một đạo âm thanh trầm thấp ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-so-huong/1099416/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.