Tôi hẹn Lục Triết ra gặp mặt.
Lúc đầu anh ta còn viện có thoái thác, nhưng tôi không màng, chỉ bình tĩnh nói: “Em đã thấy rồi.”
“Thấy cái gì?”
“Nick weibo phụ của anh.”
Đầu dây bên kia, hơi thở của Lục Triết như khựng lại trong chốc lát, sau đó anh ta nhẹ nhàng cười một chút: “Được thôi, vậy gặp nhau đi.”
Nghĩ lại thì dù học chung một trường, nhưng lần cuối chúng tôi gặp nhau đã là chuyện của hai ngày trước.
Lúc tôi xuống lầu đã là hoàng hôn, đám mây phía chân trời đều nhiễm màu hồng diễm lệ như một cánh hoa.
Lục Triết đứng ở nơi đó, đầu hơi ngoảnh, nụ cười không còn đạm mạc bình tĩnh giống như lúc trước, ngược lại còn mang theo vài phần không để ý và kiêu ngạo.
Rốt cuộc tôi cũng nhận ra rằng, vẻ ngoài lạnh nhạt của Lục Triết chẳng qua chỉ là mặt nạ mà thôi.
Mà dáng vẻ ác liệt bất cần đời này mới đúng là bản chất thật của anh ta.
“Nếu em đã thấy rồi thì anh cũng chẳng có gì để giải thích.” Anh ta lười biếng nói: “Lâm Dao, chúng ta chia tay đi.”
Tôi cho rằng ít nhất bản thân mình có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng trong giây phút nghe thấy những lời anh ta nói, cơn đau bén nhọn đục rỗng cốt tuỷ vẫn ập tới.
Tôi thích anh ta suốt ba năm ròng rã.
Nửa năm hẹn hò này tôi toàn tâm toàn ý mà yêu anh ta.
Tôi hít sâu một hơi, bóp chặt lòng bàn tay rồi nhìn anh ta: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-cuoi/2678342/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.