“Lẽ ra anh đã đi rồi, nhưng lại nhìn phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn, nên đi qua xem thử một chút thì nhìn thấy em ngồi khóc ở đây.”
“Có một nghiên cứu sinh cũ của mẹ anh về quê làm việc, tình cờ lại là giáo viên của một trường học gần nhà em, mẹ anh đã liên lạc với cô ấy, nhờ gửi một số thứ đến cho ông bà.”
Tôi vân vê vạt áo, nhỏ giọng nói: “Thật sự rất cảm ơn giáo sư Giang…”
Cảm ơn bằng lời nói đơn giản thì quá thiếu thành ý.
Anh đã ngồi cùng tôi trong phòng thí nghiệm đến khi trời tối hẳn, lại còn giúp đỡ ông bà tôi rất nhiều, tôi vắt óc suy nghĩ trong lòng, không biết phải nên cảm ơn Giang Mộ thế nào cho phù hợp.
Còn chưa nghĩ xong thì chúng tôi đã cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Vào ban đêm, tuyết rơi bên ngoài càng lúc càng nhiều hơn, anh mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, trên vai nhanh chóng bị phủ bởi một tầng mỏng màu trắng.
Tôi muốn phủi nó đi, nhưng lại cảm thấy làm vậy có chút lỗ mãng, khi tôi còn chần chừ chưa kịp hành động, thì đột nhiên bước chân của Giang Mộ dừng lại.
Chúng tôi đứng yên dưới ngọn đèn đường, cách nhau bởi ánh đèn vàng ấm áp và những bông tuyết rơi lã chã, Giang Mộ quay người lại, hơi cụp mắt xuống nhìn tôi, sau đó lấy từ trong ba lô ra một chiếc hộp đưa cho tôi.
“Giáng sinh vui vẻ.” Anh nói, “Anh thấy em thường xuyên nghe nhạc, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do-cuoi/2678340/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.