Cảnh Bác Văn hai mắt sáng lên chuẩn bị nói chuyện thì trong ống tay áo chớp mặt đã vụt ra hai đồ vật. 
Bảy màu đá và màu lam tinh thạch va chạm nhau trong không khí biến thành một vòng lốc xoáy mạnh mẽ. 
Tần Xuyên cùng Cảnh Bác Văn không kịp phản ứng đã bị cơn lốc đè ép cuốn vào. 
Thân thể liên tục bị xoay tròn trong không trung, linh khí hộ thể chập chờn không ngừng. 
Tần Xuyên hai mắt không thể mở, ngực như bị một hòn đá đè nặng không thể hít thở. 
Bỗng nhiên nàng cảm nhận thấy có hơi ấm tiếp xúc, một cánh tay ôm lấy nàng kéo nàng khỏi cơn lốc. 
Tần Xuyên ngã xuống đất ho khù khụ, một bên Cảnh Bác Văn môi sắc có chút nhợt nhạt nửa ôm lấy nàng. 
Hắn thấy nàng để ý vội buông ra cánh tay giải thích: 
" Tại hạ thất lễ..." 
" Cảm ơn ngươi." Hai người cùng lúc nói chuyện, không khí một chốc tĩnh lặng. 
Bên kia cơn lốc không thể thu về hai nhân loại liền nhanh chóng lao khỏi. 
" Không đuổi theo sao?" Tần Xuyên phá bỏ lúng túng cất tiếng. 
" Khả năng hữu hạn, muốn thu về hai tiểu mắt trận lúc này không thể." Cảnh Bác Văn đáp. 
" Vậy muốn nguy to, chúng ra cần quay lại chủ trận xem xét." Tần Xuyên vội vàng đứng dậy. 
Cảnh Bác Văn níu lấy cánh tay nàng nói: 
" Không thể, nơi đó lúc này e rằng đã hỗn loạn. Trước mắt cách xa nơi này, xem xét tốt rồi nghĩ ra biện pháp đối phó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-di/3352896/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.