Quan Quân không biết khi nào đã đi đến mở nắp quan tài.
Chung Ly bàng hoàng vội hướng mắt theo.
" Bên trong trống không?" Nàng ngỡ ngàng nói.
Quan Quân không trả lời, đậy lại nắp quan tài sau đó ngồi xổm xem xét xung quanh hoa văn.
Chung Ly cùng hắn tìm kiếm nhưng quan tài ngoại trừ chất liệu đặc biệt tốt, chạm chổ tinh xảo thì không còn bất cứ điều gì kỳ lạ.
" Nếu đã là pháp bảo công hiệu ẩn hình, khiến người khác tạm thời quên đi nó tồn tại vậy thì nhìn ra nó huyền cơ tất nhiên không dễ." Nàng phán đoán.
" Nó là một chiếc quan tài." Quan Quân chầm chậm đáp.
Chung Ly nghe vậy hơi ngẫm sau đó gật gù:
" Đúng vậy, quan tài không phải để đựng người chết? Bên trong cái xác đã đi đâu?"
" Tu tiên người còn dùng đến quan tài đựng xác?" Quan Quân ghét bỏ nhìn nàng.
" Có thể là chủ nhân nơi này yêu quý người đi, hoặc chính là dùng để mai táng người xông vào di phủ." Nàng thản nhiên đáp.
" Ngươi đến đây nằm chút." Quan Quân giống như nghĩ ra chỉ quan tài nói.
Chung Ly sau gáy chợt lạnh, nàng vẫn là người sống đâu, nằm xuống quan tài là muốn trù ẻo nàng sớm chết sao?
Nhưng nhìn bộ dạng tất nhiên là như vậy của họ Quan, Chung Ly mím mím môi gật đầu. Nàng nếu không tiến, hắn cũng sẽ không, lấy thân thử hiểm thì đã sao, gặp được cơ hội ta cũng muốn nắm bắt trước ngươi một bước.
Chung Ly giơ tay chạm đến nắp quan tài, nhanh nhẹn nhảy vào bên trong nằm im.
Quan Quân bên ngoài thấy nàng vẫn bình an vô sự liền lạnh nhạt đóng lại nắp.
Chờ một lúc không thấy động tĩnh truyền ra.
" Kẽo kẹt." Quan Quân mở ra nắp ngọc quan, bên trong nào còn có người.
Hắn nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó quét mắt quanh một vòng đại điện liền lập tức theo sau nhảy vào.
.....
" Hô"
Chung Ly ngã mạnh xuống nền đá, chật vật bò dậy nhìn xung quanh. Quan tài đóng lại một khắc, trời đất trước mắt nàng lập tức đảo điên. Cảm nhận bản thân rơi tự do không lâu, nàng đã xuất hiện ở nơi này.
" Quan Quân kia, hẳn sẽ lập tức đuổi theo."
Chung Ly nhanh chóng xác định phương hướng, từ một đại điện chật hẹp rơi xuống một đại điện rộng lớn khác, xung quanh ngã rẽ lại là vô vàn.
Nàng chọn bừa một lối đi, tay thuận tiện rút ra hắc kiếm đề phòng.
Lối đi này rất tối, cũng may tay phải nàng sớm đã biến thành bóng đèn huỳnh quang. Tuy nhiên chiếu sáng phạm vi không lớn, bóng đen dày đặc đã cắn nuốt đi hầu hết ánh sáng. Chung Ly thận trọng thả ra một tia thần thức, như dự đoán thần thức lập tức bị cắt đứt. Nàng thở dài lần theo lối đi gồ ghề.
Nền đất đều là đá vụn cùng thạch nhũ.
" Thạch nhũ?" Nàng đột nhiên rùng mình, giơ tay phải lên phía trên đầu. Nơi ánh sáng chiếu đến hiện ra đầu nhọn của thạch nhũ, số lượng còn vô cùng nhiều.
Chung Ly căng thẳng vội nín thở, bước chân từ vội vã đã biến thành nhẹ nhàng cẩn thận. Nàng không muốn bị vô số thạch nhũ xuyên thủng.
Nép sát vào tường, thần kinh độ cao căng chặt tìm kiếm lối đi an toàn. Nếu nàng đoán không sai, nơi này hẳn mới thực sự là di phủ.
' Bảo vệ thật chặt chẽ. Nhiều người sáp canh giữ như vậy hẳn chủ nhân tu vi sẽ không thấp.' Chung Ly thầm nghĩ.
Không biết đã là lúc nào, đi lại ở một nơi tăm tối như vậy thật khiến con người mài mòn dần hy vọng.
Nhất thời lơ đễnh, dưới chân nơi ánh sáng không kịp chiếu đến bỗng xuất hiện một hòn đá lún vào.
Chung Ly căng thẳng thu chân về, sau gáy lạnh buốt vội vàng gia tốc chạy trốn. Trên đầu vô số thạch nhũ giống như nhận được tín hiệu, những âm thanh vỡ nát liên tục đuổi theo phía sau Chung Ly.
Khẩn cấp dừng lại, một đầu thạch nhũ sắc lẹm sượt qua chóp mũi nàng rơi xuống. Chung Ly rút ra hắc kiếm tiếp tục xông lên. Nếu không thể tránh nàng liền dùng kiếm chém nát. May mắn mặc dù đồ vật này độ số lượng nhiều nhưng độ cứng lại không quá cao.
Mảnh vụn bay tứ tung trong không khí, một làn gió không biết từ đâu xuất hiện thổi qua đưa bụi tiến vào hai mắt nàng. Chung Ly linh khí hộ thể trực tiếp vỡ vụn, nước mắt đau xót chảy xuống. Xung quanh thạch nhũ lại chẳng hề nương tay tiếp tục đâm đến.
Má phải bỗng nhiên đau xót khiến Chung Ly bình tĩnh lại. Hắc kiếm khởi động, kiếm mang bao trùm diện tích lớn đường hầm. Đến khi làn gió quỷ dị một lần nữa xuất hiện, nàng đã bắt kịp thời cơ lao nhanh đến.
" Chít." Tiếng kêu vang vọng khiến tai nàng đau đớn đổ máu, thạch nhũ bị tác động rơi xuống ngày một nhiều.
Tay trái nắm lấy sinh vật không biết tên, tay phải không ngừng múa may xuất lĩnh kiếm khí càn quét khắp nơi.
Đến khi cảm nhận rung động phía trên đầu giảm bớt, Chung Ly mới thả lỏng trong tay yêu thú. Nó lập tức biến thành một làn gió chạy trốn.
Nàng không vội đuổi kịp mà từ từ chữa trị hai mắt đau đớn. Linh khí tìm kiếm những mảnh vụn thạch nhũ sau đó đẩy nó ra ngoài, Chung Ly khó khăn mở hai mắt sưng vù.
" Muốn huỷ dung." Nàng than thở.
Sau đó chém ra kiếm quang đuổi theo sinh vật đã đánh dấu vừa rồi. Kiếm tốc độ chóng mặt lao đến một khe hở vách động phá tan không ít đất đá.
Có lẽ tiếng "chít" đã vang lên một lần nữa nhưng hai tai nàng trước đó tổn thương đã không thể nghe thấy.
Chung Ly cảm nhận một chút sau đó tức tốc mở rộng khe hở tiến vào một đường hầm khác.
Thần thức mở ra dò xét xung quanh, tuy bị hạn chế không ít nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Cách nàng không xa, yêu thú hình dạng chuột bay đang giãy dụa trên đất. Nó một bên cánh đã bị chém đứt đang yên vị ở một góc.
Chung Ly hai mắt híp lại tiến đến nhấc lên yêu thú xem xét.
" Loại yêu thú này chưa từng nhìn thấy nhưng nó thần thông quả thực lợi hại." Lại có thể phá tan nàng linh khí hộ thân. Đáng tiếc nàng đã chém phế nó.
Chung Ly lắc đầu ném đã không còn giãy dụa yêu thú sang một bên bắt đầu dò xét xung quanh.
Nơi này khảm không ít dạ minh châu, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn về phía cuối hành lang sâu hun hút.
" Kỳ công như vậy hẳn đây là đường hầm chính không sai." Nàng lẩm bẩm.
Lần này Chung Ly đã có cảnh giác hơn, nhìn một lượt trần đường hầm mới yên tâm bước tiếp.
...
Phía còn lại, Quan Quân sau khi rơi xuống đại điện cũng nhanh chóng chọn một lối đi. Chỉ là con đường này lại sạch sẽ thông thoáng vô cùng, tựa như chào đón chủ nhân trở về.
.....
Vô số người trật vật tại sa mạc...
Phía gần trung tâm, Tần Xuyên và Cảnh Bác Văn lại đang thận trọng thu về linh bảo.
" Ngươi cẩn thận chút. Mau tránh xa nơi đó." Cảnh Bác Văn ở một bên lo lắng nhắc nhở.
Tần Xuyên yên lặng cố gắng không nhìn hắn lui về phía sau.
Cảnh Bác Văn thở dài, hai mắt lại không rời nhìn chằm chằm Tần Xuyên.
" Ngươi..." Tần Xuyên yên ổn tránh khỏi trung tâm mắt trận cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của họ Cảnh mà trừng mắt nhìn sang.
" Tần đạo hữu đã thu về linh bảo, tiếp theo chúng ta nên nghĩ cách rời khỏi nơi này."
Tần Xuyên nuốt lại lời trách mắng chuẩn bị thốt ra. Thở hắt một hơi lắc đầu:
" Quá khó, trận pháp tự cung tự cấp, muốn rời khỏi trừ khi có thể phá huỷ nó quy luật."
Cảnh Bác Văn hơi rũ mắt, lấy ra một mâm đồng đáp:
" Ta đã tìm ra hai mắt phụ, trước thử xem phá huỷ nó, an toàn có thể đảm bảo hơn trực tiếp đụng chạm chủ trận."
Tần Xuyên bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng gật đầu:
" Cho ta vị trí, chúng ta chia nhau ra hành động."
Cảnh Bác Văn tung lên mâm đồng, pháp bảo tiến đến gần Tần Xuyên sau đó đứng im.
Nàng hiểu ý đặt nhẹ tay lên nó sau đó thần thức cảm nhận được một phương hướng.
Hai người nhanh chóng rời khỏi mà không hề hay biết mắt trận trung tâm loé lên một tia sáng rồi vụt tắt. Xung quanh cây cối mất hết sinh cơ chớp mắt đã úa tàn.
" Hẳn là nó." Tần Xuyên nhìn một viên tinh thạch được khảm vào đá nói thầm.
Nàng trong óc đánh dấu vị trí chính là nơi này, trước mắt nếm thử phá huỷ từ xa.
Thuỷ pháp thuật biến thành vài điều đao nhọn đâm tới tinh thạch. Nhưng khi sắp chạm tới lại lập tức bị biến thành sương mù.
Nàng bình tĩnh ném ra liên tiếp pháp chiêu, nhưng chúng đều chịu chung số phận.
Thấy thuỷ hệ pháp thuật căn bản đã bị khắc chế hoàn toàn, Tần Xuyên cắn răng lôi ra vũ khí lao đến.
Kiếm dễ dàng xâm nhập vào đá tảng chứa tinh thạch, để lại vết tích rất sâu. Nhưng kỳ lạ là nàng mỗi lần chém đều không thể chạm tới tinh thạch ở trung tâm. Cắt qua đều là cứng rắn đá tảng bên ngoài.
" Nếu đã như vậy, ta muốn chém nát ngươi."
Tần Xuyên quyết tâm, trong tay vũ khí hết đâm lại chém để lại vô vàn vết tích trên đá. Nhiều lần như vậy, tinh thạch trung tâm một chút hao tổn cũng không có, nó yên lặng toả sáng giống như muốn chê cười nhân loại cố chấp trước mắt.
...
Cảnh Bác Văn bên kia đã có kinh nghiệm khống chế mắt phụ liền quyết đoán ra tay. Kim loại sắc nhọn biến hoá vô vàn hình dạng xỏ xuyên thân cây.
Âm thanh nứt vỡ hiện ra, hắn bình tĩnh ném ra mâm đồng bắt lấy muốn chạy trốn đồ vật.
Nói là chạy trốn cũng không hẳn, đồ vật chạy ra là một viên đá bảy sắc. Nó bị chủ mắt kêu gọi trở về, đáng tiếc Cảnh Bác Văn đã có chuẩn bị từ trước, nhanh chóng ngăn lại bị hút về tiểu mắt trận.
Làm xong hắn cầm lấy thất sắc thạch nhét vào ống tay áo sau đó vội vàng đến hội hợp cùng Tần Xuyên.
Từ xa đã thấy nàng ấy mệt mỏi lại vẫn kiên trì lao đến tấn công đồ vật.
Cảnh Bác Văn yên lặng giây lát sau đó quyết định ở một bên chờ đợi. Nếu hắn ra tay lúc này e rằng sẽ đụng đến lòng tự tôn của Tần Xuyên. Nàng ấy không phải là một người yếu ớt, hắn vẫn luôn nhìn thấy chính là một Tần Xuyên như vậy.
Cảnh Bác Văn hơi ôm trái tim nhíu mày ngẫm nghĩ:
' Từ khi nào ta lại có cảm giác kỳ lạ với nàng ấy? Năm đó cũng là cảm giác như vậy."
Tần Xuyên sớm đã phát hiện ra Cảnh Bác Văn, thấy hắn không ra tay giúp đỡ liền thở ra.
Nàng hai mắt quyết tâm một lần nữa đâm mạnh về tinh thạch. Mồ hôi chảy ra rồi lại biến mất, tay cầm kiếm đã nhức mỏi vô cùng nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì.
Trời cao giống như cảm động với quyết tâm của nàng, lần thứ một trăm lẻ hai, nàng kiếm đã đánh trúng tinh thạch.
Nó đột ngột sống dậy muốn lao đi, Tần Xuyên hai mắt như muốn nứt vỡ vội tung ra thuỷ hệ pháp thuật giam giữ tinh thạch.
Mắt thấy đồ vật đã không thể giữ nổi muốn chạy thoát thì một kiện mâm đồng hiện ra chặn ngang đang bỏ trốn tinh thạch. Tần Xuyên nắm thời cơ thu về nó giam cầm trong thuỷ cầu.
Cảnh Bác Văn chầm chậm đi đến, mắt lại cố tình lảng tránh Tần Xuyên nói:
" Ta không cố ý nhúng tay, nhưng nếu không may để thứ này thoát được e rằng chủ mắt sẽ càng thêm mạnh mẽ..."
" Ta hiểu." Tần Xuyên cắt ngang, sau đó đưa đến trước mặt hắn thuỷ cầu thúc giục:
" Ngươi còn có thể xác định thêm vị trí mặt trận phụ không? Thứ này ngươi giữ lấy."
Cảnh Bác Văn cũng không từ chối mà thu đi tinh thạch, hai mắt lấp lánh nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên khuôn mặt cứng lại vội vàng lảng tránh, trong miệng lời nói ra lại biến thành ấp úng:
" Mặt ta có gì sao? Cảnh đạo hữu vì sao liên tục nhìn ta?"
" Không có gì, nhìn Tần đạo hữu rất giống một vị cố nhân của tại hạ."
Tần Xuyên tối sầm mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy hai mắt chân thành đối diện nàng bỗng bật thốt:
" Cố nhân đó là ai?"
Cảnh Bác Văn mỉm cười, sau đó lắc đầu:
" Là trong mơ cố nhân, Cảnh cũng không biết người đó là ai." Chỉ là mỗi khi mơ thấy người này hắn lại hít thở không thông.
" Là như vậy sao." Tần Xuyên tự lẩm bẩm.
" Ta cũng mơ thấy một người rất giống Cảnh đạo hữu." Nàng chua xót đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]