Mặt trời còn chưa xuống núi, Xích Tây và Hòa Dã đã bị tách ra, lôi đi tắm rửa.
“Các ngươi gấp gáp cái gì?” Xoa xoa cánh tay, Xích Tây liếc mắt nhìn Điền Khẩu đang đứng canh cửa.
Điền Khẩu nhướn mày, gác tay lên cửa, nói gọn lỏn một câu, “Tắm cho sạch vào!”
“Còn chuẩn bị sẵn cả nước…” Xích Tây làu bàu. Không chút chần chừ, hắn đưa tay kỳ cọ toàn người.
Trên ngươi hơi nóng còn vương lại, Xích Tây liền bị đem trở về phòng.
“Cố lên!” Điền Khẩu cười tít mắt, vỗ vai Xích Tây rồi quay đi.
Hít mạnh một hơi, Xích Tây đẩy cửa bước vào. Giữa căn phòng mông lung ánh nến, Hòa Dã mái tóc xõa dài, thân mặc chiếc áo trắng tinh, ngồi trên giường đợi hắn.
“A… ân!” Xích Tây há mồm, có chút ngẩn người. Rồi hắn thật nhanh hắng giọng, chậm rãi mở lời, “Hòa… Hòa Dã tắm rồi sao?”
“Ân!” Hòa Dã điệu bộ khẩn trương, hai tay níu chặt tay áo, mặt cúi gầm, không dám liếc nhìn Xích Tây cả một cái.
Xích Tây bước vào phòng, đóng cửa lại, rồi chầm chậm xoay người. Lòng hắn không khỏi tự cười chính mình. Bao nhiêu năm nay, số lần hắn xuống núi tu thuật đếm không xuể, thế nhưng ngay cả lần đầu tiên theo sư phụ đi hái hoa ngắt liễu cũng không hồi hộp như vậy. Bàn tay Xích Tây tự lúc nào đã thấm đẫm mồ hôi, hai chân lạnh cóng. Hắn thấp giọng cười, rồi mở lời, “Hòa Dã…”
“Ân!” Thanh âm Hòa Dã có phần cao hơn so với ban nãy, giọng điệu càng khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dao/2365090/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.