Tháng ngày chậm rãi qua đi.
Hắc long kia tuy cả ngày xuống núi tìm ‘niềm vui’, nhưng cuối cùng vẫn không quên bản thân mình là sư phụ của người ta.
Ngày hôm đó hắn triệu tập các đệ tử lại để giảng dạy. Tiểu hồ nghe mà đầu óc nó ong ong, chữ rơi chữ rớt. Đến cuối buổi học, hắc long phải giữ nó lại để dạy thêm.
Giằng co nửa ngày trời, may mắn, tiểu hồ tư chất thông minh, nhờ hắc long làm phép một lần, nó liền nôn ra nội đan trong người, cũng hiểu thêm được vài điều tu hành chi đạo, tuy rằng biến hình vẫn có chút khó khăn.
Cuối buổi, hắc long phóng mình lên đám mây, nhanh chóng vút đi.
Tiểu hồ chạy như bay về phòng miêu. Thấy miêu đang tập kinh, nó liền kéo chiếc ghế, chống cằm nằm dài trên bàn, nhìn chằm chằm vào miêu.
“Dòm cái gì?” Bị quan sát gắt gao như thế, miêu cảm giác không thoải mái. Hắn liền ngẩng đầu trừng mắt liếc tiểu hồ.
“Ân… Miêu…” Tiểu hồ ngập ngừng một lát rồi lên tiếng.
“Miêu cái gì! Kêu tên ta.” Miêu đóng lại mấy cuốn sách, vẫn trợn mắt nhìn tiểu hồ.
“…”
Thấy tiểu hồ mãi không lên tiếng, miêu tiếp tục, “tốt nhất ngươi nên gọi tên ta, bảo ta ‘Nhân’ (仁)!” Sau đó, miêu hắn đanh mặt, biểu tình đích thị ‘người khác ta còn không cho gọi như thế!’
“Cái gì mà ‘nhân’ (人 – người)? Rõ ràng ngươi là đại miêu!” Tiểu hồ than thở một câu.
“Lầm bà lầm bầm cái gì. Không phải ngươi đang nói chuyện với ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dao/2365071/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.