Thế là hai ngày trôi qua, Hàn Tử Đằng xa lánh Võ An Nhiên.
Không còn chở y đến trường, không còn đi chung với y xuống căn tin. Về nhà lại không còn đụng chạm vào thân thể của y nữa.
Ngoài nói vài ba câu giao tiếp thông thường lúc ăn cơm thì khoảng thời gian còn lại hắn luôn giữ khoảng cách nhất định với y. Hành động lạnh nhạt của hắn khiến y vô cùng khó chịu, lại nói thứ này mấy bữa nay bị trúng tà chắc?
Tối hôm đó, không nhịn được nữa y gõ cửa phòng của Tử Đằng, hắn vẫn im lìm không đáp trả. Y tức giận mở cửa tự vào. Hắn từ trên giường ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn y.
"Này, có bệnh không vậy, xông vào phòng của tôi, mau ra ngoài, ra ngoài." Hắn tiếng trước tiếng sau đã quát lên, ngón tay hướng cửa phòng thẳng thừng đuổi y ra ngoài.
Nhiên Nhiên rất đau rất bất ngờ không biết lí do tại sao hắn lại lạnh nhạt với mình, lại cư xử thô lỗ trắng trợn với mình đến như vậy, mấy ngày trước hắn rõ ràng là còn rất quan tâm y. Thậm chí y còn cảm nhận được tình yêu từ trái tim hắn dành cho y.
Cơ mà hai ngày qua đã xảy ra biến cố gì biến hắn đông thành cục đá lạnh ngắt như ban đầu? Xem ra không thể chờ tiếng yêu từ miệng hắn nữa rồi, y phải mạnh dạn xông lên trước giành lấy hắn, biến hắn thành người thuộc về y. Duy nhất chỉ là của y.
"Tử Đằng, đừng đuổi, tôi ngủ một mình sợ ma lắm, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-toi-tang-rieng-em-tinh-yeu-bat-tu/2759897/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.