Năm ngày liền đi học lại bình thường, hôm nay y đón đường hắn xuống căn tin.
Từ xa nhìn thấy hắn đi cùng đám bạn công tử, y bạo gan chặn lại. Hắn dừng bước, ánh mắt lạnh băng nhìn y, vang lên một câu trầm trầm cụt ngẳn "tránh đường."
"Tử Đằng, có thể nói chuyện một lát được không?" Y vẫn dang hai tay chắn trước hắn, lồng ngực đập hỗn loạn cơ hồ hít thở không thông, chỉ sợ hắn sẽ chạy mất khi y chưa kịp nói lời nào.
Y đã suy nghĩ mấy ngày nay rồi. Y nhất định phải nói rõ với hắn thêm một lần nữa. Y cảm thấy đêm đó hắn không đủ bình tĩnh, rất có thể tâm trạng cũng lệch lạc theo. Y tin hắn không phải không có chút tình cảm nào với y, nếu không bao lâu nay hắn đã không cư xử đặc biệt với y đến như vậy.
"Tử Đằng cho xin năm phút thôi. Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một lúc đi."
"Hừ, tao không có gì để nói với mày. Tránh ra." Tử Đằng nhíu mày hừ lạnh, ánh mắt chán ghét nhìn y.
Y vẫn chôn chân tại chỗ một mực kiên quyết không tránh.
Đám bạn của hắn thấy vậy vừa tức giận vừa chướng mắt, một tên bước lên trước vung tay đẩy y ra. Lực dùng quá mạnh y ngã bật ra sau, tấm lưng dộng hự xuống đất.
Hàn Tử Đằng thấy thế nhíu mày một cái, giọng nói của kẻ xô y đã đồng điệu vang lên: "Mẹ nó cái thằng mọi rợ mặt dày, mày không hiểu rõ tiếng người sao, đừng có bám theo bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-toi-tang-rieng-em-tinh-yeu-bat-tu/2759895/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.