Tách cái bờ môi đỏ mọng của y ra khỏi cánh tay hắn mang theo một sợi chỉ bạc dây dưa. 
Hắn đặt y vào trong xe, đầu dựa vào bờ vai của hắn. Một tay lái xe, một tay cố định y lại, không nói không rằng mang thẳng y đến trạm xá gần đó, để y tá khử trùng qua vết thương trên đầu của y, băng bó lại đàng hoàng. 
"A ha...đã không có gì đáng ngại, sau khi cậu ấy tỉnh lại là có thể về nhà được rồi." nữ y tá cười cười nhìn Tử Đằng, dặn dò mấy câu sau đó rời khỏi phòng bệnh. Tử Đằng điều chỉnh giường nằm cho đầu y cao thêm một chút, vươn ngón tay vuốt ve bờ môi vừa mới cắn người của y, cười cười " Thứ này bình thường hung dữ chả hiểu sao nết ngủ lại hiền như cừu con, hay đây mới là bộ dáng thật của y?" 
Bất quá có cái gì mềm mềm ấm ấm đang cọ lên vành môi của y, lại không tiếc mà dùng thêm chút lực va chạm. Một lần động này, là đã động thức cừu con Nhiên Nhiên, y chậm mở mắt vừa vặn đối diện với gương mặt của Tử Đằng gần trong gang tấc. Hắn là đang nhìn y, còn cọ ngón tay vào bờ môi của y, ánh mắt gắt gao nhìn y, ngón tay miết dọc lên bờ môi của y. Thứ này rốt cuộc là muốn làm gì? 
Vẫn còn rất ấm ức, y cứ thế há miệng ngoạm lấy ngón tay của hắn, cắn cho hắn một miếng, một miếng này là cắn đến chảy máu vẫn không buông. 
"Nhả ra!" Tử Đằng nhíu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-toi-tang-rieng-em-tinh-yeu-bat-tu/2678931/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.