*** Chu Tử Đằng cố gắng đi nhanh được một lúc thì bỗng nhiên cơn đau nhói lúc nãy ngày càng mãnh liệt ập tới. Nỗi đau quằn quại như thấu ruột xé gan, như hòa chung với tiếng thét đứt từng cõi lòng của ai đó. Chu Tử Đằng khó nhọc ôm lấy trái tim như đang chết lặng đi trong nỗi gào thét ai oán, mặt cô tái nhợt đi không một chút huyết sắc. Cô khụy xuống, mọi thứ trước mắt như mờ đi, bóng dáng người ấy, cũng lặng lẽ mờ đi... Thứ cô cảm nhận được cuối cùng, là một đôi bàn tay lạnh lẽo như đêm đông của Pháp.
-- Tình hình. - Trong căn phòng xa hoa nhưng choáng ngợp bởi vẻ tăm tối, Bạch Dĩ Hiên nhìn không ra sắc thái nhả ra một ngụm thuốc, đôi mắt vẫn dán lên khuôn mặt xinh đẹp của người con gái đang mê man trên giường. Vị bác sĩ riêng của Bạch gia, cũng là anh họ của Bạch Dĩ Hiên - Lương Kỷ Khiên, đã quá quen với cái cách nói không đầu không đuôi của em họ, chỉ nhàn nhạt tiếp lời:
-- Thể chất vẫn ổn. Không có xây xát, cũng không có thương tổn bên trong.
-- Chưa tỉnh.
-- Cái đó tôi vẫn không biết, có lẽ là suy nhược tinh thần chăng?
*** Bạch Dĩ Hiên nghe Lương Kỷ Khiên nói vậy thì cau mày. Tinh thần suy nhược? Là vì còn đau lòng với mối tình cũ sao? Người đàn bà ngu ngốc! Lương Kỷ Khiên thấy Bạch Dĩ Hiên im lặng nhìn Chu Tử Đằng thì không khỏi lấy làm lạ. Cái tên mặt than này từ lúc nào lại biết quan tâm người khác? Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dang-khong-no-lan-hai-khong-con-la-nu-phu/561656/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.