Sáng
Tuyền đến phòng hắn, vừa thấy Tuyền, hắn liền cười tươi. Nụ cười của hắn bây giờ không phải là nụ cười giả tạo, lạnh buốt như ngày xưa mà thay vào đó là một nụ cười thật lòng, và rất ấm áp
- Anh gọi em đến đây có việc gì sao?- Tuyền ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi
- Ừ, anh vừa mới nhận ra em là em gái thất lạc của anh, chưa có thời gian đưa em đi chơi đâu đó, hay là chiều nay chúng ta đi chơi đi, được không?- hắn
- Vâng, được chứ, rủ cả chị dâu đi nữa nha anh!!
- À... được- hắn cười
- Vậy em đi mua sắm đây, bye anh~
- Bye
Cuộc nói chuyện giữa hắn và Tuyền diễn ra không quá ngắn những cũng chẳng quá dài, hắn bây giờ muốn nói chuyện với Tuyền nhiều hơn nữa như có vẻ như Tuyền chẳng muốn nói chuyện với hắn
Trước kia, Tuyền luôn tìm cách để nói chuyện với hắn, vậy mà bây giờ.... hắn thật sự rất muốn trở lại như ngày xưa, cùng cô nô đùa, cùng nói chuyện với nhau vui vẻ,... nhưng chắc là không được rồi
Cốc cốc
- Ai vậy? - Là tôi, Dao Dao
- Mời cô vào
- Anh khỏe chứ?
- Ừ
- Nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm- nó
- Tôi...
- Là về chuyện của Tuyền?- nó hỏi
- Cô... sao cô biết?
- Đoán thôi- nó cười, nụ cuời của nó khiến hắn cảm thấy bớt đi một nỗi buồn nào đó sâu vô tận mà không bao giờ hắn biết được:" Dao Dao à, tại sao khi nhìn em... tôi lại nhớ đến cô ấy? Em và cô ấy...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-sieu-quay-va-tu-dai-hoang-tu-lanh-lung/4324155/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.