Sáng ngày hôm sau Linh đã nhanh chóng trở về nhưng đến luôn Tương Lực Hình,điện thoại vì cả một đêm cô buồn chán đi uống rượu mà không sạc nên không nhận bất kì cuộc gọi nào.Cô bước vào phòng tối đen đầy dụng cụ tra tấn, tối tăm đến đáng sợ,xung quanh căn phòng được bày bố người của bang,một tên mang chiếc ghế ra giữa trước mặt Lương Ngọc,vẻ mặt lãnh huyết đến đáng sợ nhìn xuống Lương Ngọc đang bị trói ngồi ở trong góc,mắt mũi bị bịt kín đến lúc Vik đứng một bên giật miếng vải che miệng và mắt ra,cô ta như điên khùng lao lên:
- A...thả tao ra...thả tao ra...con chó cái này...
Linh ngồi vắt chéo chân giơ tay ra hiệu:
- Vả cho đến lúc nào câm miệng thì thôi!
Vik gật đầu giơ tay lên phía trước,một tên đàn em tiến đến vả mạnh vào mặt cô ta đến ướm máu,chảy xuống cằm,Lương Ngọc lúc này có chút tỉnh ngộ,hét toáng lên lo sợ:
- Đây là đâu?Mày đưa tao đi đâu?Mày dám làm như vậy không sợ pháp luật trừng trị mày sao?
Linh đứng dậy thuận tiện cầm chiếc roi da trên tay,vuốt nhẹ đường máu của cô ta nhìn một chút rồi cười:
- Mày nói sao?Pháp luật?Tao chính là pháp luật!
Lương Ngọc nhảy dưng lên định vồ lấy cô,mắt đầy nước mắt căm hận:
- Con chó...mày...tao sẽ báo cảnh sát...đúng...anh hai tao sẽ giúp tao báo cảnh sát...mẹ tao nữa.Mày đợi ngày vào tù ngồi đi con chó...A...Thả tao ra...
Linh dùng roi da quất thật mạnh lên người Lương Ngọc,vẻ mặt như tu la địa ngục,lời nói đầy châm chọc:
- Mày có báo cảnh sát đi chăng nữa...thì tao vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733952/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.