Phong đứng lặng thinh, không biết nên trả lời như thế nào khi nhìn vào đôi mắt ngập nước của Linh, ngay giây phút này đây anh đang mơ hồ giữa hiện tại và quá khứ, Linh thấy Phong không trả lời, nắm lay đôi tay anh để thêm chút hy vọng:
- Phong, anh nói em nghe...anh yêu cô ấy sao?Anh không nhớ một chút gì về em sao?Phong à, vì Hàn Lâm và Hàn Kiệt nên chúng ta mới lưu lạc đến ngôi làng này...ở nhà còn ba mẹ, bạn bè cùng người em gái anh yêu thương nhất đang chờ anh về đó Phong...anh đừng quên em mà!
Cô thống thiết nói, giọng đầy đau đớn, Phong lại hất đôi tay đang nắm lấy tay mình của Linh ra khi thấy Lương Ngọc chạy lại ôm eo mình:
- Phong, sao cô ta vẫn chưa về?Em mệt quá!
Phong quay lại xoa nhẹ đầu Lương Ngọc ý nói cô hãy vào nghỉ ngơi trước đi, khuôn mặt xinh đẹp của Linh cắt không còn giọt máu, cô thua rồi sao?Trong tình yêu này cô thua rồi?Anh quên cô, quên tất cả rồi!Người đàn ông yêu cô nhất chỉ sau ba cô liền yêu người khác rồi, cô xinh đẹp, cô quyến rũ, nhưng cuối cùng lại không để một chút ấn tượng nào trong tim anh, anh nói "vì không quan trọng nên không đáng nhớ"là thật sao?!
- Trả lời em...anh yêu cô ấy sao?
Phong thấy phiền phức liền gật đầu:
- Đúng!
Lúc này tia mạnh mẽ cuối cùng của Linh đã mất, cô khuỵu xuống, một bàn tay to lớn ôm ngang lấy cô lên, Lương Kiên đau lòng nhìn người con gái xinh đẹp:
- Về thôi, muộn rồi, mẹ tìm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733928/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.