Linh tiếp tục đi ra bên ngoài sau một buổi tối nằm yên trong phòng,cô đã nghĩ rất lâu,rất nhiều cách gợi cho Phong nhớ lại những kỉ niệm trước đó,hiện tại cô chưa nắm rõ là Phong mất trí nhớ tạm thời hay vĩnh viễn nữa.Cô đi sang phòng Lương Ngọcc,đôi tay khẽ run run,đan chặt vào nhau,cô nhìn đồng hồ đã 21 giờ,không biết Phong đã ăn uống gì chưa,và đang làm gì, cô gõ 3 tiếng "cộc,cộc,cộc"đợi tầm 5 phút vẫn chưa thấy ai ra mở cửa,Linh cau mày lạii,ý gì đây,cô tiếp tục gõ 3 tiếng nữa,bên trong mới có tiếng động,cô vẫn đợi cho đến khi cửa mở ra,Lương Ngọc giật mình nhìn cô,vì Linh cao hơn m7 nên nhìn Lương Ngọc khá thấp béé,cô ta phải ngước lên nhìn cô:
- Đã muộn vậy rồi,cô sang phòng tôi có việc gì không?
Linh khó chịu khi nghĩ tới Phong cùng cô ta chung một Phong cũng mang theo một chút giận hờn, Lương Ngọc rõ ràng biết tại sao cô sang đây nhưng lại cố tình hỏi ngược cô,Linh ép Lương Ngọc vào tường:
- Phong đang ở trong đó,tôi muốn gặp anh ấy...tôi cần phải gặp anh ấy ngay lập tức!
Lương Ngọc bị cô áp chế trong người, liền đẩy Linh ra,tức giận:
- Cô phát điên cái gì? Anh ấy bây giờ là vị hôn phu của tôi...anh ấy lại đang yêu tôi,cô muốn nói gì có thể chuyển lời qua tôi...
Linh cắn chặt môi dưới khiến máu chảy ra, rõ ràng cô ta biết hết tất cả lại cứ như thế dấu anh ấy đi, lợi dụng lúc Phong mất trí nhớ mà nói sai sự thật:
- Cô đùa tôi đấy à? Cô nghĩ tôi là cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733927/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.