Băng nhìn người con trai đang đối diện với mình, nụ cười nguyên vẹn luôn giữ trên môi khiến cô càng khó chịu, nụ cười quá giả tạo, Hàn Lâm cao hơn cô một cái đầu nên hơi cúi đầu xuống, chạm vào đôi mắt sâu như hồ thu đẹp đẽ mà có chút xao xuyến:
- Em muốn thương lượng như nào?!. Truyện Huyền Huyễn
Băng cau nhẹ hàng lông mày xinh đẹp,dôi mắt ánh lên ý cười đầy ma mị,bật dậy đứng ngang ngang với người con trai cao hơn cô một cái đầu ở phía trước,như một tiểu hồ ly nhắm trúng con mồi:
- Điều kiện rất đơn giản,đưa cho tôi bộ hồ sơ dự án mà anh đã đánh cắp của Hoàng thị,bằng chứng và nhân chứng về vụ ám sát của bố mẹ anh sẽ nằm gọn trong tay anh...cả hung thủ của vụ án đấy...không lẽ anh không muốn biết?!
Hàn Lâm có chút kích động,lao lên giữ chặt tay nó lại,đôi mắt dao động như lửa cháu nhìn chằm chặp vào nó,ánh mắt ấy hiện lên bao đau thương,khổ sở,nó cắn chặt môi dưới vì cảm giác đau ở cổ tay truyền đến,đôi mắt to tròn nhíu lại,lạnh lùng bắn đến nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Hàn Lâm.Song,hắn thu hồi vẻ mặt đầy kích động của mình,cười khẽ:
- Em lấy bằng chứng ở đâu nói tôi ăn cắp dự án của Hoàng thị?Tên Hoàng Thiên Minh đó mách lẻo với em?
Băng hất tay Hàn Lâm ra,nó ghét nhất ai nói xấu Minh trước mặt nó,đôi tay khẽ chạm xuống phần súng đã thủ sẵn,vuốt nhẹ một đường:
- Anh nghĩ giờ tôi ngu ngốc đến nỗi không biết những gì anh làm sao?Một lần tin anh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733921/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.