Đặt điện thoại xuống, nụ cười hạnh phúc trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn chưa tản đi, hắn lại tìm trong danh bạ sau đó ấn phím …
‘Chuẩn bị máy bay, ngày mai tôi muốn dùng!’
‘Vâng, Hoàng Phủ tiên sinh!’
Hắn nhớ cô vợ nhỏ của mình lắm rồi, tuy chỉ mới xa cách nhau mấy ngày nhưng thời gian dường như đã qua rất lâu rồi vậy. Cho đến bây giờ hắn mới hiểu được hàm ý của câu nói “Một ngày không gặp cũng bằng ba năm” này.
Trước giờ chưa từng biết, thì ra nhớ nhung cũng là một loại dày vò.
Cộc cộc cộc …
Ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Vào đi!’ Giọng nói hắn đã trở lại lạnh nhạt như thường.
Thư ký tổng giám đốc tiến vào, cô cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, có một vị tiểu thư nói là người quen biết cũ của ngài muốn gặp ngài, cô đã chờ khá lâu rồi, tôi khuyên thế nào cũng không chịu rời đi. Ngài xem …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, ‘Người quen cũ của tôi? Tên là gì?’
Gì mà quen biết cũ chứ? Thần bí quá!
Thư ký vội đáp lời: ‘Cô ấy nói mình tên là Dodo!’
Chính vì cô cảm thấy cô gái kia có chút kỳ lạ cho nên mới dám để cô ta ngồi chờ lâu như vậy.
‘Dodo?’
Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước chau càng chặt hơn, cô gái này sao lại chủ động tới tìm mình chứ?
Thư ký thấy vậy dè dặt hỏi: ‘Xin hỏi Hoàng Phủ tiên sinh, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066299/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.