‘Ừm, nói như vậy còn có chút giống với phong độ của dâu trưởng của gia tộc Hoàng Phủ chứ.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mắt đầy ý cười nói.
Liên Kiều bất mãn bĩu môi: ‘Ngạn Tước, anh không cần em nữa phải không?’
‘Sao lại nói vậy?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô hỏi vậy liền giật mình, nhất là khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất của cô hắn càng đau lòng hơn.
‘Bởi vì đã mấy ngày rồi mà anh cũng không thèm đến đón em.’ Liên Kiều hệt như một đứa bé đi lạc, ngoài ủy khuất ra chỉ toàn là sợ hãi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi mỉm cười: ‘Yên tâm đi nha đầu, đợi anh xử lý xong những việc gấp bên này liền lập tức sang đó đón em.’
‘Vậy còn phải đợi bao lâu nữa?’ Liên Kiều vội hỏi lại.
‘Tối mai là em có thể gặp được anh rồi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không để cô đợi lâu, vội nói ngay đáp án.
‘Hả? Tối mai sao?’
Liên Kiều dường như không ngờ đến câu trả lời của hắn là như vậy, nhất thời ngạc nhiên đến sững người sau đó vui vẻ nói: ‘Hay quá, vậy là tối mai em có thể nhìn thấy anh rồi!’
‘Vui như vậy sao? Nói cho em biết, ngày mai gặp em, việc đầu tiên anh làm là phạt em một trận, xem lần sau còn dám bỏ nhà ra đi không, hại anh lo lắng lâu như vậy.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giả vờ hung hăng nói.
Liên Kiều tưởng thật, bất mãn trừng hắn một cái: ‘Anh thật xấu, đều không đứng trên lập trường của em mà suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066298/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.