‘Hả? Chuyển trường? Tại sao chứ?’ Liên Kiều nghe xong giật mình.
‘Nha đầu, em bây giờ đã gả vào nhà Hoàng Phủ rồi, sao lại trở về HồngKông được chứ? Anh đã quyết định rồi, học kỳ này bắt đầu anh sẽ sắp xếpcho em chuyển trường!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm nói.
Liên Kiều vừa nghe xong gấp gáp nói: ‘Sao lại thế được, em học Trung Ymà, với lại ở Hồng Kông em còn rất nhiều bạn bè … hu … hu …’
Câu phản bác của cô còn chưa nói xong, cánh môi anh đào đã bị Hoàng PhủNgạn Tước nuốt mất, đôi tay mạnh mẽ chia nhau giữ chặt sau gáy và saulưng cô, nụ hôn đột ngột mang theo một khí thế hung hãn rất nhanh nhấnchìm Liên Kiều …
‘Hoàng …’
Cô không biết tại sao hắn làm thế, vừa mở miệng hỏi thì lưỡi hắn đã thừa cơ xâm nhập, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, bàn tay đặt sau lưngcô càng lúc càng dùng lực, giống như muốn ép cô hòa cùng một thể vớihắn.
Hô hấp của Liên Kiều càng lúc càng gấp gáp, vô lực mà tiếp nhận sự tấncông của hắn cho đến lúc cảm thấy cô gần như không thở nổi nữa, HoàngPhủ Ngạn Tước mới luyến tiếc rời khỏi môi cô, ngón tay nóng hổi vẫn lưuluyến nơi cánh môi – nơi mà sớm đã nhuộm đầy hơi thổ của hắn …
Hắn thích như vậy …
Trong một chớp mắt vừa nãy, có trời mới biết hắn muốn cô đến cỡ nào.
‘Nha đầu …’ Giọng nói trầm thấp như rượu ngon làm say lòng người, như gần như xa bên tai cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066164/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.