Liên Kiều gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt màu tím không ngừngđảo quanh, cô hơi xoay người, ý đồ muốn chậm rãi … .dùng tốc độ mà hắnkhông nhìn thấy chuồn mất.
Nhưng nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm đã nhận ra ý đồ của cô, đôi mắt hơi nheo lại, hai tia nhìn sắc như dao quét qua người cô …
‘Biết mình gây ra họa rồi sao?’
Giọng nói âm trầm lạnh như băng lại ấp ủ một luồng lửa giận chầm chậmcất lên, tuy là câu hỏi nhưng rõ ràng đã vạch trần tâm tư của cô.
Ánh mắt Liên Kiều lại đảo một vòng, đầu hơi cúi xuống …
‘Người ta rảnh rỗi quá mà … anh lại không có ở nhà …’
Vẻ mặt có chút ủy khuất, hai bàn tay nhỏ nhắn luống cuống không biết để vào đâu vô ý thức vò vạt áo.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ mặt cô như vậy, lửa giận không hiểu sao chợt tan đi mấy phần, trái tim như bị người ta hung hăng đâm cho một nhát.Hắn nhẹ thở dài, kéo cô vào lòng …
‘Nha đầu, lúc anh ra khỏi nhà không phải đã nói với em rồi sao, từ ngàymai là tuần trăng mật của chúng ta, anh phải đến công ty sắp xếp hếtcông việc mới yên tâm nghỉ phép, không phải sao?’
Trong giọng nói đã không còn chút giận dữ nào như vừa nãy, chỉ có sự trìu mến và yêu thương dành cho cô.
Hắn vốn cho rằng với cá tính và tính tình của Liên Kiều, cho dù cô làmsai cũng sẽ không thừa nhận mà sẽ đấu tranh đến cùng với mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tai-phiet-gap-go-nhan-vat-lon-hang-ty/2066163/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.