Nhưng Sầm Tử Tranh nghe Cung Doãn Thần nói như vậy mày liền nhíu chặt: 'Không đúng đâu. Mẹ của con trước giờ không thích hoa bởi vì bà vốn dị ứng với phấn hoa nhất là các loại hoa cúc, chỉ cần vừa đến gần là làn da mẫn cảm của bà sẽ nổi những mụn vừa đau vừa ngứa vì vậy con nghe mẹ con nói, tuy rằng cha rất thích hoa Marguerite nhưng mẹ thì hoàn toàn không dám động vào!'
'Cái gì chứ?'
Lần này đổi lại người sửng sốt là Cung Doãn Thần, qua một lúc lâu ông mới lẩm bẩm: 'Sao lại thế được chứ? Mẹ của con rất thích hoa, hơn nữa còn thích trồng hoa, lúc bà ấy bắt đầu thích hoa Marguerite, hầu như là mỗi ngày đều sẽ đến tiệm hoa mua về để bày trí trong phòng!'
Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu ...
'Từ lúc con hiểu chuyện đến giờ chưa từng thấy trong nhà có hoa tươi chứ đừng nói là hoa Marguerite!'
Về điểm này cô không cần thiết phải nói dối, đây đúng là sự thật, mẹ của cô vốn không thích hoa!
Cung Doãn Thần nghe Sầm Tử Tranh nói xong, trong mắt ông lộ ra vẻ khó tin mà Trình Thiến Tây nhất thời cũng quên cả khóc, nghi hoặc nhìn hai người.
Đang lúc mọi người còn nhìn nhau ngơ ngác thì cửa phòng khách lớn bị đẩy ra ...
Một bóng người cao lớn bước vào, trên quần áo và tóc của người đó dù còn vương nước mưa nhưng vẫn không mất đi khí phách của hắn.
'Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, trong đó đúng là có hiểu lầm!'
Người vừa bước vào không phải ai xa lạ mà chính là Cung Quý Dương. Hắn sụp dù xuống rồi đưa nó cho người làm, vừa nhìn ba người trong phòng vừa nói.
'Quý Dương, con nói gì vậy?' Cung Doãn Thần là người có phản ứng trước hết, ông hỏi vội.
Trình Thiến Tây và Sầm Tử Tranh cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Cung Quý Dương.
Cung Quý Dương mỉm cười, 'Vì giúp mọi người giải đáp tất cả nghi vấn, con mang một người đến đây. Sau khi nghe bà kể chuyện, con tin tất cả nghi vấn trong lòng mọi người đều sẽ sáng tỏ!'
Lời của hắn vừa dứt thì sau lưng đã xuất hiện thêm một người khác, đó là một người phụ nữ trung niên, bà cũng không phải người xa lạ mà chính là mẹ của Sầm Tử Tranh, bà Sầm.
Sầm Tử Tranh vội đứng dậy, thấy mẹ mình cô nhất thời ngây người ra đó.
'Quý Dương, vị này là ...' Cung Doãn Thần ngạc nhiên hỏi con trai.
Cung Quý Dương không trả lời ông, hắn cung kính hướng về bà Sầm nói: 'Mẹ, xin mời đến đây ngồi!'
Bà Sầm cười gật đầu, bà nhìn một vòng quanh căn phòng khách rộng lớn, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng.
'Mẹ? Quý Dương? Con đang làm trò gì thế?' Trình Thiến Tây nghe con xưng hô như vậy sửng sốt hỏi lại.
Lúc này Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, cô vội bước đến dìu mẹ mình ...
'Mẹ, sao mẹ lại đến đây?'
Tiếng gọi của cô khiến sắc mặt Trình Thiến Tây chợt trở nên rất khó coi mà Cung Doãn Thần cũng ngây người ra tại chỗ!
Chuyện này ...
Bà Sầm nhẹ vỗ bàn tay nhỏ của Sầm Tử Tranh, hiền hòa nói: 'Là Quý Dương mời ta đến!'
Cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, gần như cùng lúc đó cô nhìn thấy vẻ phẫn nộ trong mắt Trình Thiến Tây!
'Quý Dương, con biết mình đang làm gì không?'
Trình Thiến Tây nhìn về phía bà Sầm như ngầm đánh giá sau đó bất mãn hỏi Cung Quý Dương, bây giờ tình thế đã loạn đến thế này mà con trai bà lại mang người phụ nữ kia về Cung Viên để làm gì chứ?
Cung Quý Dương không hề lộ vẻ hoang mang, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười tự tin, giới thiệu với mọi người: 'Ba, mẹ, con giới thiệu với hai người một chút, vị này là mẹ của Tranh Tranh, bà Lâm Nam!'
Lâm Nam tươi cười nhìn Cung Doãn Thần cùng Trình Thiến Tây, 'Hôm nay có thể xem như lần đầu tiên đến thăm thông gia, thực xin lỗi hôm đó tôi không đến tham gia hôn lễ của bé cưng được!'
'Mẹ ...'
Sầm Tử Tranh bất an gọi bà, cô không biết Cung Quý Dương rốt cuộc định làm gì, chẳng lẽ hắn nhất định phải thêm dầu vào lửa ngay lúc này sao?
'Tranh Tranh, đừng lên tiếng, mọi chuyện sẽ được rõ ràng chân tướng ngay thôi!'
Cung Quý Dương nhẹ giọng nói với cô sau đó hắn nhìn về phía cha mình, 'Ba, vị này là Lâm Nam, chỉ có điều ... bà ấy không phải là Lâm Nam mà cha nhắc tới!'
Câu nói này của Cung Quý Dương ngay lập tức chấn động tất cả mọi người chỉ trừ chính Lâm Nam.
Cung Doãn Thần bước từng bước đến gần, gần đến mức nhìn thật rõ khuôn mặt của Lâm Nam, thực ra từ lúc bà vừa bước vào cửa ông đã nhìn thấy rồi, chỉ có điều ...
'Sao lại như thế được? Bà cũng tên là Lâm Nam sao? Chẳng lẽ bà ấy không có gả cho Sầm Dực Hiên sao?' Giọng của ông tràn đầy nghi vấn, khó hiểu cùng khó tin.
Trình Thiến Tây cũng bước vội đến, phản ứng khác thường của chồng khiến bà hiểu ra tất cả, người phụ nữ trước mắt không phải là Lâm Nam mà chồng bà nhắc đến mà còn có một Lâm Nam khác!
Chuyện này ... trong đó còn có chuyện gì xảy ra nữa?
Mà Sầm Tử Tranh cũng kinh ngạc không thôi, cô nhìn mẹ mình sau đó lại nhìn sang Cung Doãn Thần, tuy không biết được chân tướng là thế nào nhưng trong lòng cô, tảng đá đè nặng nãy giờ đã được nhấc lên, thì ra mẹ cô không phải là người phụ nữ là Cung Doãn Thần đã yêu ...
Tự dưng cô có một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng!
Cung Quý Dương đi đến trước mặt Lâm Nam, nhẹ giọng nói: 'Mẹ, nếu mẹ không ngại xin đem mọi chuyện nói lại một lần, được không?'
Lâm Nam nghe con rể hỏi vậy liền gật đầu.
Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây đều không hẹn mà cùng nhìn Lâm Nam bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt chăm chú như không muốn bỏ qua một câu nói nào của Lâm Nam.
Lúc này bà Sầm mới lên tiếng, nhưng chỉ nói một câu rất ngắn gọn ...
'Tôi biết Lâm Nam mà mọi người nhắc đến nhưng ... bà ấy đã chết nhiều năm rồi!'
Cái gì???
Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây đều ngây người tại chỗ mà Sầm Tử Tranh cũng sửng sốt vô cùng.
'Đây ... rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao bà cũng gọi là Lâm Nam? Còn Lâm Nam kia vì sao mà chết?'
Cung Doãn Thần vẫn là người có phản ứng trước hết, ông hấp tấp lên tiếng hỏi bà Sầm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]