Trên mặt Cung Doãn Thần lộ ra một chút xúc động, ông trầm giọng nói: 'Lâm Nam lúc đó là vị hôn thê của cha con, lúc đó hai người họ có thể coi như một đôi kim đồng ngọc nữ. Lần đầu tiên ta gặp Lâm Nam là vào một buổi chiều, lúc đó bà ấy đến tìm cha con, trong khoảnh khắc mà ta nhìn thấy bà ấy đó, ta biết lòng mình triệt để trầm luân mất rồi, ngay cả chuyện bà ấy là vị hôn thê của người bạn tốt nhất của ta ta cũng quên mất ...'
Ông không nói tiếp được nữa, một tia hối hận dâng lên trong mắt.
Sầm Tử Tranh bụm miệng che đi một tiếng kêu kinh ngạc, cô không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ thế nào.
Sắc mặt Trình Thiến Tây trở nên rất khó coi nhưng bà vẫn im lặng bởi vì bà cần phải biết chân tướng sự việc.
Cung Doãn Thần nói tiếp, giọng khàn khàn ...
'Con người vốn rất ích kỷ nhất là khi đối mặt với tình yêu và lợi ích. Khi ba nhận ra mình đã yêu vị hôn thê của người bạn thân, ta không có cách nào xem như tình cảm kia không có vì vậy ... ta đã có một quyết định rất ích kỷ đó chính là dùng bất cứ thủ đoạn nào miễn là Lâm Nam trở thành của ta, ta muốn bà ấy trở thành người phụ nữ của ta!'
Toàn thân Sầm Tử Tranh run lên, cô sửng sốt nhìn Cung Doãn Thần nhất thời không biết nên nói gì.
Không để ý đến biểu tình trên mặt Sầm Tử Tranh, Cung Doãn Thần cứ chìm trong hồi ức của mình...
'Ta điên cuồng theo đuổi Lâm Nam dùng hết mọi cách, dùng hết mọi thủ đoạn, mãi rồi ... ta cũng được toại nguyện. Lâm Nam cũng bắt đầu yêu ta!'
'Không đâu ...' Sầm Tử Tranh không kìm được bật lên một tiếng kêu đau lòng.
Chuyện này sao có thể chứ!
Mẹ của cô sao có thể yêu người đàn ông khác ngoài cha cô chứ ...
Chuyện này ... chuyện này đúng là hoang đường!
'Tử Tranh, ta biết con rất khó tiếp nhận sự thật này nhưng ... ta không cần phải nói dối con làm gì, mẹ của con, cũng chính là Lâm Nam đã yêu ta. Cùng với tình yêu đó là sự cắn rứt lương tâm bởi vì trong lòng bà ấy, cha con cũng chiếm một vị trí rất quan trọng, bởi dù sao họ cũng sắp đi đến hôn nhân. Rất nhiều lần ta tìm cách nói rõ với cha con nhưng đều bị mẹ con ngăn lại nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa, rốt cuộc cũng có một ngày cha con biết được tất cả!'
Giọng ông bắt đầu run run, tay cũng đang run, không chỉ ông, ngay cả Sầm Tử Tranh cũng đang run còn trên mặt Trình Thiến Tây chỉ còn lại một nỗi đau xót.
Bà với ông, mấy mươi năm chồng vợ, bà biết trong lòng ông luôn ẩn dấu một bóng hình khác nhưng hôm nay tận tai nghe thấy lòng bà đau đớn quá. Tuy bà với ông là hôn nhân thương nghiệp nhưng về với ông bao nhiêu năm qua, tình cảm cũng dần nảy sinh, thời gian càng lâu bà càng yêu ông nhiều hơn chính vì vậy khi nhà họ Cung có chuyện bà liền không chút nề hà gánh vác tất cả.
Bà yêu ông, nhưng còn ông thì sao chứ?
Những biểu tình trên mặt Trình Thiến Tây bị Cung Doãn Thần thu hết vào tầm mắt, trong mắt ông thoáng qua một chút khác lạ nhưng rất nhanh đã biến mất, ông ngừng lại một chút rồi nói với Sầm Tử Tranh: 'Khi cha con biết chuyện, dĩ nhiên là ông ấy rất dau lòng, sau cùng ông cho mẹ con quyền lựa chọn, để bà ấy tự mình quyết định xem sẽ lấy ai!'
Lòng Sầm Tử Tranh chợt run lên, cô thì thào nói: 'Kết quả là ... mẹ chọn cha con sao?'
Cung Doãn Thần chợt mỉm cười, trong nụ cười mang theo một cảm xúc không thể gọi tên.
'Khi mẹ con quyết định chọn cha con, hai người rời khỏi Thượng Hải sau đó ta nghe nói họ dời đến Đài Loan, sau đó nữa ... thì không còn tin tức!'
Cung Doãn Thần đã kể hết câu chuyện một lúc rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng, cô yếu ớt ngồi sụp xuống sofa, gian nan đè nén những cảm xúc trong lòng xuống.
Nước mắt của Trình Thiến Tây đã rơi từ lúc nào không biết, đây là lần đầu tiên bà khóc trước mặt Sầm Tử Tranh, nước mắt chỉ rơi lặng lẽ nhưng mang theo vô hạn chua xót và đau lòng ...
Nhìn bà khóc lòng Cung Doãn Thần cũng đau khổ không kém, ông bước đến đặt tay lên vai bà, thở dài một tiếng: 'Thiến Tây à, cả câu chuyện là như thế, hôm nay tôi đã kể hết cho bà rồi đó. Đều là chuyện đã qua cả rồi, nếu bà có muốn trách hờn gì thì cứ trách một mình tôi thôi. Tử Tranh nó có liên quan gì đâu!'
Trình Thiến Tây cố nén nước mắt nhưng giọng vẫn nghẹn ngào ...
'Cung Doãn Thần, bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn giấu diếm tôi chuyện này. Trong lòng ông tôi vĩnh viễn cũng không thể bì kịp Lâm Nam đó. Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao ông luôn thiên vị Sầm Tử Tranh như vậy, không ngờ ... thật sự không ngờ ...'
Sầm Tử Tranh vẫn chưa hoàn hồn lại sau những chấn động cô thì thào, 'Vì sao, vì sao mẹ không nói cho con biết ...'
Cả căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, ba người ai nấy chìm sâu trong thế giới của riêng mình, bên ngoài cũng im lặng, mưa đã ngớt hạt ...
Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh chợt kêu lên thất thanh ...
'Không đúng!'
Cô đứng bật dậy, cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh, vẻ mặt có chút khó hiểu...
'Tử Tranh, con ...'
'Không đúng, trong đó nhất định có hiểu lầm!' Sầm Tử Tranh nhắc lại lần nữa, vẻ khẳng định.
Trên mặt Cung Doãn Thần sự khó hiểu càng rõ rệt, 'Tử Tranh, con nói vậy là ý gì? Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?'
Sầm Tử Tranh mấp máy môi, trong đầu cô vừa nãy chợt xẹt qua một ý tưởng ...
Sầm Tử Tranh nhìn Cung Doãn Thần giọng kiên định: 'Ba, xin hỏi hoa Marguerite trồng trong vườn hoa kia là vì ai?'
Đây là manh mối mà cô vừa nghĩ đến!
Cung Doãn Thần nghe Sầm Tử Tranh hỏi vậy thì cũng không giấu diếm mà nói thẳng: 'Loài hoa Marguerite này là hoa mà cha con rất thích còn mẹ con vì chịu ảnh hưởng của cha con nên cũng rất thích loài hoa này. Có thể nói, ta trồng loài hoa này là để nhớ về tình bạn giữa ta và cha con!'
Nhiều năm đã qua bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện năm đó ông làm ích kỷ làm sao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]