Truy Mệnh đỡ lấy nữ tử trong lòng, vị cô nương này hẳn là sau khi kịch chiến với Ngô Thiết Dực, chân lực bị thần công Lưu Bị Mượn Kinh Châu của họ Ngô mượn lực hoàn kích, nguyên khí hao tổn, nên cứ ngả vào lòng Truy Mệnh, nhất thời không gượng dậy được.
Truy Mệnh chỉ cảm thấy một mùi hương ngan ngát như hoa lan phả vào mũi, thân thể nữ tử mềm mại như không xương. Mưa làm y phục hai người ướt đẫm, dính sát vào nhau. Truy Mệnh chỉ cảm thấy những chỗ tiếp xúc với nữ tử nóng bừng lên như có lửa, tâm thần xao động, vội vàng lắc người lùi về sau.
Chàng lùi lại, hai tay vẫn đỡ lấy nữ tử. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, bộ y phục màu đỏ dính sát thân mình, lồng ngực không ngừng phập phồng phập phồng.
Truy Mệnh xông pha giang hồ, tung hoành tứ phương, kinh lịch nhiều năm, gặp không ít nữ nhân, nhưng chàng chưa bao giờ gặp một nữ tử nào yểu điệu thế này, xinh đẹp thế này, lại có vẻ mệt mỏi đến mức thế này.
Mưa rơi trên người nàng, làm người ta dâng lên một cảm giác xót thương buồn bã.
Truy Mệnh cố trấn định tinh thần, hít liền ba hơi thanh khí. Ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy hai kiệu phu và thanh y nữ tỳ đã cùng bị đánh bật ra, ngã xuống đất bùn.
Nhìn lại lần nữa thì không thấy Ngô Thiết Dực đâu.
Trong tiếng mưa rơi vang lên tiếng cười cuồng ngạo của họ Ngô: “Truy Mệnh, ngươi đừng tốn tâm cơ nữa. Cho dù Đại Mộng Phương Giác Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-danh-bo-khai-ta-hoa/2223349/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.