Keng!
Hàn quang lóe lên, người mặc áo tơi ngồi ngoài cửa đã xuất thủ!
Sau tiếng kêu đó, tất cả thanh âm đột nhiên im bặt. Đây là tiếng binh khí cuối cùng của trận phục kích này, sau đó chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích trên mái hiên.
Một lúc lâu sau, mới nghe Ngô Thiết Dực điềm đạm cất tiếng: “Thật có lỗi, ta không biết cả Tiêu lão bát cũng đã đến rồi! Ba người đều đến đủ cả, vậy thì ta không còn lý do gì để tha cho các ngươi nữa rồi!”.
“Rầm!”.
Phóng lão tam hai tay ôm ngực, gã gục xuống đất, lăn mấy vòng trên bậc cấp bằng đá, nhuộm những bậc thang màu trắng xám bằng dòng máu đỏ tươi, sau đó lại bị nước mưa cuốn trôi đi tất cả.
Cổ họng Tiêu lão bát phát ra những tiếng khục khục, y muốn lên tiếng, nhưng máu đã không ngừng chảy ra từ một lỗ lớn giữa cổ họng, khiến y chỉ có thể dùng ánh mắt đầy cừu hận và oán độc của mình nhìn Ngô Thiết Dực, thân hình lắc lư loạng choạng rồi đổ vật xuống, để lại trên cột nhà bằng gỗ một vệt máu dài.
Trên tay Ngô Thiết Dực cầm một thanh kiếm.
Nhuyễn kiếm.
Thanh kiếm này y đoạt từ trên tay Huyền lão đại.
Trong sát na lướt ra khỏi cửa ấy, y đã đoạt kiếm trong tay Huyền lão đại, đâm trúng bụng dưới của họ Huyền, sau đó lại đâm thủng tim Phóng lão tam, cuối cùng là xuyên qua cổ họng Tiêu lão bát.
Vì vậy nên Huyền lão đại không chết ngay tại chỗ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-danh-bo-khai-ta-hoa/2223348/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.