Âm thanh khẽ vang kinh động đến y. 
“Ta nói không ai có thể bước nửa bước vào viện tử này”, y đang bực dọc, vẫn cúi đầu nói: “Mau ra đi, không được đến gần đây.” 
Ngờ đâu do dự nửa buổi, người đó không lui đi, mà từ từ tiến vào. 
Y nhíu mày nhìn đứa trẻ bình thường rất sợ mình, hôm nay lại chủ động tiếp cận. 
Không biết vì sao mỗi lần thấy đứa trẻ này, lòng y lại có cảm giác không muốn thân cận, nếu không vì Như Tuyên kiên trì, y sao có thể nhận nó làm nghĩa tử! 
“Ngươi qua đây đi!”, Bách Lý Hàn Băng nhìn vẻ mặt dè đặt của đứa trẻ, không kiềm được càng nhíu chặt mày hơn: “Có chuyện tìm ta sao?” 
Bách Lý Như Sương mím môi, cúi đầu đăm đăm nhìn mũi chân của mình. 
“Ngươi lo cho Như Tuyên à?”, vừa nghĩ đến đây, Bách Lý Hàn Băng thả lỏng tâm tình: “Hắn không việc gì đâu, ta sẽ tìm hắn về.” 
Bách Lý Như Sương mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại lắc đầu. 
“Không ai ép ngươi nói, rất có thể cả đời này sẽ không lên tiếng.”, Bách Lý Hàn Băng lạnh lùng nhìn nó: “Nếu không có việc gì khác, ngươi có thể đi.” 
Dứt lời, y đi đến bên giường, đờ đẫn nhìn chiếc giường trống không. 
“… Cha…”, trong gian phòng tĩnh mịch vang lên giọng nói ấp úng nhỏ xíu. 
“Ta không phải cha ngươi”, y lạnh lùng nói: “Nếu không phải Như Tuyên xin ta, ta cơ bản không nhận nghĩa tử.” 
Mặt Bách Lý Hàn Băng tái nhợt, dũng khí mà nó khó khăn gom được lại tiêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-da-ngo-ca-he-liet-bo-3-tinh-nan-tuyet/120370/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.