“Ngươi…”, Bạch Y Minh sực tỉnh, lập tức lấy tay ngăn hắn lại, nhưng tay đưa lên nửa chừng thì buông thõng: “Ngươi đã làm gì ta?”
Y thấy bất thường, lập tức hành khí vận công nhưng dường như đã quá trễ, hiện tại đan điền không những trống rỗng, đến tứ chi cũng bắt đầu tê dại.
“Khi nãy ta bỏ một vài thứ vào lửa”. Như Tuyên vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa: “Đứa trẻ như ngươi lúc nào cũng thông minh tỉ mỉ, vậy mà không hề đề phòng ta, có lẽ… đây chính là ý trời!”
“Ngươi hạ độc ta?”, Bạch Y Minh choáng váng: “Ta quả thực ngu xuẩn…”
“Trước đó ta luôn do dự, bởi vì độc này một khi sử dụng thì sẽ không còn đường hối tiếc nữa”, Như Tuyên nhíu chặt mày: “Thực ra… ta chuẩn bị cho kẻ khác, nhưng ngươi lại đem ta ra khỏi Băng Sương thành sớm một bước.”
“Ngươi lừa ai vậy!”, Bạch Y Minh nghiến răng, cựa quậy muốn ngồi dậy: “Ngươi nỡ hạ độc giết y sao?”
Như Tuyên nghe thấy tiếng động nhưng không vội tránh đi, hình như chắc chắn y không có khả năng cưỡng ép mình. Trên thực tế, Bạch Y Minh nhanh chóng phát hiện, bản thân y đến nhúc nhích một ngón tay cũng không thể.
“Ta đương nhiên sẽ không làm thế.”, Như Tuyên lấy một bình sứ xanh từ trong tay áo: “Có điều, ngươi đã giúp ta đem nó ra ngoài Băng Sương thành.”
Bạch Y Minh lập tức nhận ra thứ mà mình đem ra từ Băng Sương thành, hơn nữa lại là bình sứ mà y tự tay đưa cho hắn. Mới đầu khi lấy chiếc bình vì thấy có ký hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-da-ngo-ca-he-liet-bo-3-tinh-nan-tuyet/120369/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.