Mộ Dung Phục Ý vẫn ngồi đó, ánh mắt ám lãnh tàn khốc, nếu ai quen biết thấy y lúc này, nhất định sẽ không nhận ra y là An Nam Vương gia nổi danh đa tình phóng khoáng.
“Năm trước ta cũng tra hỏi rất nhiều tội phạm, có thông địch bán nước, tạo phản hành thích, những kẻ đó đều là tử sĩ đã tiếp nhận huấn luyện, cái miệng nào cũng ngậm rất chặt. Nhưng theo cách dụng hình của ngươi, người còn tỉnh mà không rên lấy một tiếng, ta chưa từng thấy qua.”
Mộ Dung Phục Ý cười lạnh: “Con người bị đánh trúng chỗ đau, lẽ nào không có cảm giác? Đổi lại là ta, dù bản thân bị xử trí đến mức nào, chí ít cũng sẽ rên rỉ vài tiếng, để người dụng hình biết ta có cảm giác, vậy mới không để lộ thân phận…”
Khi sắc mặt nữ nhân kia chợt biến, đột nhiên ngoài cửa có tiếng hỗn loạn, tiếp đến có người gõ cửa.
“Chuyện gì?”, Mộ Dung Phục Ý không vui hỏi: “Chẳng phải ta đã nói là không được quấy rầy ư?”
“Vương gia, trong thành hình như xảy ra chuyện lớn rồi!”, người bên ngoài đáp: “Mọi đại phu đều được gọi đến, hình như có người thụ thương?”
“Ai thụ thương?”
“Thuộc hạ không biết, nhưng họ đều đến chỗ ở của Bách Lý thành chủ.”
“Ngươi cứ ở đó suy nghĩ, sau đó khai ra chuyện ta muốn biết.”
Mộ Dung Phục Ý đến trước mặt nữ nhân đó, dùng ngón tay nâng cằm ả lên, cười nói: “Nếu cô không nói cũng tốt, ta sẽ đợi tên Đường Hữu Dư mắc bệnh đa nghi hơn ai hết, xem gã xử trí kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-da-ngo-ca-he-liet-bo-3-tinh-nan-tuyet/120364/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.