Cho tới khi đã đi rất xa khỏi đại sảnh, đến bên cạnh hồ nước trong sân, Như Tuyên mới ý thức được Bách Lý Hàn Băng đã làm gì.
“Đợi một chút!”, Như Tuyên kéo y lại.
Bách Lý Hàn Băng ngừng bước, khi ngoảnh lại vẻ mặt không được tốt cho lắm.
Y đang giận? Tại sao y lại giận? Y đang giận ai? Tại sao lúc này y lại kéo mình rời khỏi đại sảnh…
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”, Như Tuyên không cách nào nhìn Bách Lý Hàn Băng:”Rốt cuộc người…”
“Ta nói rồi, chúng ta đừng lấy nữa.”, Bách Lý Hàn Băng cuối cùng đã buông hắn ra:”Còn nữ nhân kia đến từ đâu thì đưa về lại đó.”
Lại nữa, rốt cuộc y muốn làm gì?
“Người biết mình đang làm gì hay không?”, Như Tuyên bất lực nói:”Người đừng náo loạn nữa, đây không phải trò đùa, chuyện liên quan đến ta và nàng ấy…”
“Ta không quản, tóm lại ngươi không thể lấy nàng ấy!”, đôi mắt của Bách Lý Hàn Băng trở nên băng lạnh:”Nếu ngươi sợ người khác chê cười thì ta sẽ giết từng người một ở đây! Chỉ cần giết hết những người biết chuyện này thì không ai cười chúng ta nữa!”
Lòng Như Tuyên chợt run, ngẩng lên nhìn y. Bách Lý Hàn Băng đưa tay vận chút lực xé nát mảnh lụa đỏ trước ngực Như Tuyên.
“Ta có thể biết lý do vì sao người làm như vậy không?”, Như Tuyên nhìn mảng đất nhuộm sắc đỏ vụn, mơ hồ hỏi y:”Người thà sát nhân cũng không để ta lấy nàng ấy, chỉ vì nàng không xứng với ta, cảm thấy ta lấy nàng ấy là quá ủy khuất sao?”
“Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-da-ngo-ca-he-liet-bo-3-tinh-nan-tuyet/120363/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.