Từ trước tới nay, ánh mắt của hắn ta khi nhìn tôi đều rất u ám.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ to gan lớn mật như vậy.
—-
Ngày đó Tần Ngạn không đợi được tôi đến.
Tới khi cậu mợ về đến nhà thì mọi chuyện đã kết thúc.
Bọn họ quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi đừng báo cảnh sát:
“Đó là anh họ của cháu mà, nó còn phải thi đại học, tương lai của nó còn rất dài.”
“Tiền mẹ cháu làm phẫu thuật là mượn của cái nhà này…”
Quần áo cọ xát vào vết thương mang đến cơn đau kịch liệt.
Tôi đờ đẫn nhìn bọn họ, cảm giác những âm thanh bên tai được truyền tới từ nơi xa lạ.
Phải cẩn thận nghe thật kỹ mới có thể hiểu được.
Đó là Tần Ngạn của năm 17 tuổi.
Anh ta hỏi: “Có phải cậu chưa thấy biển bao giờ không? Tôi dẫn cậu đi xem, đến bờ biển ngắm mặt trời mọc.”
Sau đó Tần Ngạn cũng biết chuyện này.
Dưới sự cổ vũ của anh ta, tôi quyết định báo cảnh sát.
Ngày cảnh sát dẫn tên anh họ của tôi đi, ánh mắt mợ nhìn tôi tràn ngập hận thù.
Sau đó bà ta thêm mắm dặm muối vào chuyện này, kể cho người mẹ mới phẫu thuật không lâu của tôi nghe.
6.
Mẹ tôi không sống qua được mùa đông năm ấy.
Anh họ cùng đám bạn của hắn bị phán mười hai năm thi hành án.
Mà tôi bắt đầu những ngày tháng trằn trọc suốt đêm vì ác mộng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cuu/2678542/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.