Vốn tưởng rằng sau lần tai nạn đó Đoạn Thiên sẽ không bao giờ đề cập tới chuyện ‘công thụ’, nhưng chưa tới hai ngày, tiểu lão hổ lại kêu gào lên : « Ta phải chủ động ! » 
« Lần trước không phải đã cho cậu làm chủ động sao ? Là chính cậu không được. » 
Đoạn Thiên đáng thương, hoàn toàn không biết chính mình đã bị người hãm hại, tính kế. 
« Lần trước là do ta quá kích động, lần này khẳng định là được. » Đoạn Thiên thẳng lưng ưởn ngực tự tin. « Nếu lần trước ngươi đồng ý, sao lại không cho ta thêm một cơ hội nữa ? » 
« Được rồi được rồi, bất quá nếu cậu lại không được, phải ngoan ngoãn để tôi yêu thương cậu nga. » 
« Đồng ý ! » Khẳng khái trào dâng mà gật đầu thật mạnh. 
« Tôi đói, trước lấy cái gì đó để ăn đã. » 
Được Lưu Quang chấp thuận, Đoạn Địa lập tức mềm nhẹ lấy lòng « Để anh đi lấy cho, Lưu Quang thân yêu tâm can bảo bối. » 
Lưu Quang lạnh lùng cự tuyệt : « Cố mà bảo tồn thể lực đi, vả lại cậu làm sao biết tôi thích ăn cái gì ? » 
[Bớt đùa đi, đã đồng ý cho ngươi làm chủ động, sao có thể cho ngươi đi chuẩn bị đồ ăn ?] 
« A, đúng rồi ! Thuận tiện tôi sẽ lấy cho cậu một ít, thế cậu muốn ăn cái gì ? » 
Đoạn Thiên vẻ mặt ngọt ngào trả lời : « Em lấy cho cái gì, anh liền ăn cái đó. » 
Vì thế, lịch sử tái diễn …….. (=)))) 
——- 
Sau rất rất rất nhiều lần bị Lưu Quang lừa gạt, cuối cùng tiểu lão hổ cũng phát giác có vấn đề. 
« Không đúng a… » Đoạn Thiên lại một lần nữa thất bại, lại bị Lưu Quang ăn đến xương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chui-dau-vao-luoi/145975/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.