Lưu Quang tao nhã bưng chén đĩa xuất hiện ở cửa, làm trong lòng Đoạn Thiên càng thêm ngọt ngào.
Tươi cười sáng lạn hiện lên trên mặt Đoạn Thiên, làm cho Lưu Quang bất giác mỉm cười theo. Nhìn cậu thần tình mê say cầm ly sữa có thêm một chút ‘gia vị’ uống hết xuống bụng, loại mỉm cười mang theo một chút hương vị giảo trá của ‘tên nào đó’ càng thêm sáng lạn hơn.
« Uống ngon không ? »
Đoạn Thiên một bên liếm liếm khoé miệng, một bên gật đầu : « Uống ngon ! » Hơn nữa còn hướng Lưu Quang nói lời cảm kích, kèm thêm một nụ hôn nhẹ : « Cám ơn em, Lưu Quang thân yêu, tâm can bảo bối của lòng anh. »
« A a …. » Cậu như thế làm cho Lưu Quang không nhịn được mà bật cười lên.
Không thể phủ nhận, tuy tiểu lão hổ ngốc nghếch, nhưng mỗi lần ở cùng nhau với cậu đều làm cho hắn thật sự rất cao hứng.
« Ăn thêm một chút thức ăn đi. » Ngồi ở bên giường, Lưu Quang cầm lấy miếng bánh sandwich uy Đoạn Thiên ăn.
Cho dù không muốn ăn, cũng không thể lãng phí thức ăn Lưu Quang đã bỏ sức ra chuẩn bị. Đoạn Thiên vui vẻ cười ra tiếng, há miệng cắn một miếng bánh Lưu Quang đưa tới.
Cổ tay Đoạn Thiên bị còng tay ma xát thành những vết xanh tím, Lưu Quang chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng, vừa nhìn thấy những vết thương do chính một tay mình tạo nên, nhiệt huyết trong người Lưu Quang bắt đầu sôi trào, hạ thân dần dần ngẩng cao đầu.
Cổ tay Đoạn Thiên bởi vì thường lộ ra ngoài nên có một màu nâu nhạt rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chui-dau-vao-luoi/145974/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.