Tống Thư Hàng yên lặng nhìn Hoàng Sơn tiền bối đột nhiên chạy cách xa mình 3 mét, lòng hắn như có hàng vạn câu chửi rủa đang lao qua:
- Hoàng Sơn tiền bối, sao ngươi lại bỗng nhiên chạy ra xa thế?
-...- Hoàng Sơn Chân Quân.
Tống Thư Hàng:
- Hoàng Sơn tiền bối, có phải ngươi đang nghĩ tới chuyện gì không phải phép lắm đúng không?
Hoàng Sơn Chân Quân cười khan:
- Đâu có, nãy ta lỡ đánh rắm nên mới nghĩ là né ra xa chút thì tốt hơn.
Tiền bối lừa ai thế hả? Đến cái cảnh giới như ngài rồi, sao có thể đánh rắm chứ?
Hơn nữa, dù ta chưa mở tị khiếu, nhưng khứu giác cũng đã nhạy hơn người thường mấy lần, nếu ngươi đánh rắm thật thì ta đã ngửi thấy từ lâu rồi.
Nhất định phải nắn lại cái suy nghĩ sai lầm của tiền bối về mình! Tống Thư Hàng quyết định chuẩn bị tâm sự kỹ càng với Hoàng Sơn Chân Quân một phen!
Đúng lúc này.... Bạch tôn giả đi tới trước mặt Lãnh Diễm Kiếm Lưu Thiên Túng.
Bấy giờ, Lưu Thiên Túng còn chưa bình tâm trở lại, ánh mắt ngây ngóc như đang chìm vào ngõ cụt, khiến tâm trí hắn vô cùng mờ mịt.
Đột nhiên, hắc lắc đầu nguầy nguậy:
- Không thể nào, rõ ràng điều mình thấy năm ấy chỉ là ảo giác mà thôi.
Năm đó, lúc tìm được động phủ của vị tu sĩ nọ, hắn cho rằng pho tượng kia cũng là một bảo vật nên mới vác ra.
Nhưng trên đường đi, pho tượng ấy tỏa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161931/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.