Nhìn hình ảnh giám sát, khi Vân Vụ Đạo Nhân nổi hứng làm thơ, Tống Thư Hàng lặng lẽ đưa mắt nhìn Hoàng Sơn Chân Quân.
Cái danh xưng “Hoàng Sơn đại ngốc” đó, dù ngày nào Đậu Đậu cũng gọi, nhưng nó là thú cưng của Hoàng Sơn Chân Quân, dù nó gọi Hoàng Sơn đại ngốc thì chân quân cũng chỉ thấy nó bướng bỉnh đáng yêu.
Còn cái vị Vân Vụ Đạo Nhân này, vẻ ngoài như ông chú trung niên thế kia, chẳng đáng yêu gì cả. Hắn ngâm nga câu thơ về “Hoàng Sơn đại ngốc”, không biết đoạn sau có bị Hoàng Sơn Chân Quân dùng chưởng đập chết không?
- Ha ha, chắc phải khiến hắn nếm thử sức mạnh của ngũ chỉ sơn phong ấn pháp bản mới nhất mà ta mới cải tiến mới được. Lần này, lão phu nhất định phải phong ấn hắn đến chết! - Hoàng Sơn Chân Quân giận dữ, nở nụ cười lạnh.
Tống Thư Hàng lặng lẽ bi ai cho vị Vân Vụ Đạo Nhân này trong ba giây...
Bấy giờ, trong hình ảnh, Vân Vụ Đạo Nhân bỗng nhiên đờ người rồi ngẩng dầu quan sát chung quanh. Cơ thế hắn cũng ngắc, thi thoảng còn ngước nhìn không trung.
Nhưng Hoàng Sơn Chân Quân đã tăng độ dày của sương mù trong cấp địa, nên Vân Vụ Đạo Nhân không thể nhìn thấu màn sương dày đặc này. Vậy nên, dù có nhìn quanh thì hắn cũng chẳng thấy được gì.
- Sao lão phu vừa xuất quan liền cảm thấy tim đập dồn thế nhỉ? Chẳng nhẽ tên khốn Hoàng Sơn kia còn đặt cái bẫy nào nữa quanh mình? - Vân Vụ Đạo Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-lieu-thien-quan-tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan/3161929/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.