Trong mơ Kỳ Phong nhận thấy có một thanh kiếm bạch ngọc không ngừng xoay tròn tỏa ra hàn quang lam sắc, “đây là Đoạn Hồn bản thể sao, phụ thân vì hắn luyện chế đây sao, hahaha...đẹp thật.” Trong mơ là cười nhưng thực tế lại cười ra nước mắt.
Kỳ Phong không biết vì cái gì phụ thân không tiếc trả giá đại giới cũng phải bảo vệ hắn, hắn thật sự không thể chấp nhận được sự thật này, cái loại đau triệt nội tâm này có ai hiểu thấu.
Nhớ đến người nam nhân đẹp tựa thiên tiên ôm hắn vào lòng, nhớ bàn tay không còn hơi ấm sờ lên mái tóc, nhớ giọng nói ôn nhu dịu dàng quan tâm. Vì sao bắt hắn cùng phụ thân phải cốt nhục phân li? Ai có thể trả lại phụ thân cho hắn? Không thể a, người đi rồi, thật sự đã bỏ hắn mà đi rồi.
“Ahhhhhh…ông trời sau lại bất công với ta như vậy?” Trong mơ không ngừng dâng lên từng đợt khóc than như ai như oán.
“Aiz...thật sự là nhìn không nỗi nữa.” Nó là Đoạn Hồn Thần Binh dù cho nó có khai mở linh trí thì nó cũng chỉ là Thần Linh Khí không có khả năng giúp Tiểu chủ nhân đi xoa dịu nỗi đau, nhưng Đại chủ nhân cũng vì Tiểu chủ nhân mà hy sinh nhiều năm như vậy thôi thì cứ để Tiểu chủ nhân đau khổ một một đoạn thời gian đi.
Tốt nhất là trước dung hợp với Tiểu chủ nhân rồi hẳn nói. Đoạn Hồn từ hư không hoá thành một luồn lam quang tiến vào thức hải Kỳ Phong kéo Kỳ Phong từ trong giấc mơ trở về thực tại.
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-chi-gioi/1384414/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.