Thanh sắt gỉ sét cầm trên tay lại nhẹ tênh này có cái gì đặt biệt đáng chú ý đâu nhỉ, vật này vậy mà lại kiêu gọi hắn.
Dùng mắt thường không quan sát được gì, thả ra thần niệm cũng nhìn không thấu, Kỳ Phong không có kiên nhẫn đang định ném qua một bên thì một làn bạch quang mang theo hơi sương lạnh từ trong thanh sắt khuếch tán mà ra càng ngày càng nồng đậm bao lấy Kỳ Phong như muốn đống băng hắn lại vậy.
Kỳ Phong không ngừng dùng linh lực hộ thể. Hắn chỉ sợ mình khả năng không thể chống cự thêm được bao nhiêu thời gian mà đã bị đóng băng chết đến mất.
“Đừng dùng linh lực chống lại ta.”
“Ngươi..ngươi là ai?” Đây là thế giới tu chân sao lại có oan hồn, đừng nhát hắn thế chứ.
“Ngươi là ai tại sao lại ẩn trong thanh sắt này?” Ách...đây không phải là oan hồn của ai nhập vào thanh sắt đó chứ.
Kỳ Phong nhất thời đề phòng, hắn tu vi còn yếu nếu như bị đoạt xá hắn làm sao chóng trả.
“Tiểu chủ nhân vô lương tâm, để người ta tìm cả ngàn năm.”
“Hả...ta khi nào trở thành chủ nhân của ngươi rồi hả?” cái gì mà tiểu chủ nhân, hắn làm sao quen biết lại còn là chủ nhân của oan hồn này nha.
“Tiểu chủ nhân không cần đề phòng ta làm gì, ta là thần khí của người mà, người lại dám lần nữa quên ta.”
“Đã quen hồi nào đâu mà quên vậy trời.”
“Ngàn năm, ta lần này phải chờ đến cả ngàn năm mới tìm được tiểu chủ nhân người đó, vì bảo vệ chính mình ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-chi-gioi/1384413/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.