Từ khi tiếng đàn dừng lại cũng đã được mười lăm phút có thừa mà Kỳ Phong vẫn còn chưa định thần lại được, dùng thần niệm kiểm tra bên ngoài nhà gỗ Kỳ Phong còn không dám tin vào mắt mình, hắn trợn tròn mắt kinh ngạc không thôi, cái không gian rách nát này vậy mà phủ không ít mảng xanh trong sinh khí bừng bừng nha.
Kỳ Phong kinh ngạc là hắn vừa mới thời điểm đánh đàn là có chuyện gì xảy ra, hắn rõ ràng chỉ là buồn quá đánh đàn giải sầu mà thôi, cũng nghĩ như bình thường đàn một bản cũng là vì từ khi đến thế giới này hắn đã không động đến cổ cầm rồi.
Với Kỳ Phong hắn mà nói mặt dù không phải cao thủ cổ cầm như thầy Tống Ngọc Long một vị cầm si cao thủ đứng nhất nhì trong giới cổ cầm, theo học ba năm nhờ sự nỗ lực cùng cố gắn hắn cũng có được một chút thành tựu, từng đàn cho thầy Tống nghe còn được thầy khen gần bằng thầy rồi, nhớ lúc đó hắn rất vui vẻ thật muốn lập tức đàn cho cha nghe. Kỳ Phong biết cha hắn là thích nghe đàn cổ nên mới bí mật nhờ ông ngoại giới thiệu thầy dạy cho mình chỉ vì muốn cha một lần nhìn lại và nhớ đến đứa con vẫn còn tồn tại này, nhưng cũng đúng ngày đó cha mang thêm người lạ về nhà…
Người không phải cỏ cây sắt đá, cũng có hỉ có bi, cũng muốn được yêu thương được quan tâm, Kỳ Phong cũng vậy chỉ là với Kỳ phong mà nói thì những thứ xa xỉ đó giờ chỉ còn trong mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-chan-chi-gioi/1384401/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.