Lam Thư Nhật nhìn lênthấy người cướp được tú cầu, không dám tin vào mắt mình.
"Long Nghiêm?!" Hắn khiếp sợ từ trên ghế nhảy lên, thất thanh hô to.
"Long Nghiêm?"Lam lão gia cả kinh, lúc này mới chăm chú nhìn coi nam tử cao ngất hiên ngangtrên đại sảnh.
Mặc dù Long Nghiêm danhtiếng vang dội, nhưng ngay từ lúc bốn năm trước tất cả buôn bán của Lam giatoàn bộ do nhi tử phụ trách, hắn không quan tâm, đương nhiên cũng không xuấtđầu lộ diện. Ma thành cũng thật lớn, muốn vô tình gặp gỡ một người cũng khôngdễ dàng, cho nên hắn chưa từng thấy qua Long Nghiêm, thì ra người này chính làLong Nghiêm sao? Thì ra là bá chủ Ma thành có bộdáng kia?
Dáng dấp rất tuấn tú! Hơnnữa khí thế ngạo nghễ. . . . . .
Phốc! Lam lão gia khôngnhịn được bật cười, trên mặt Long Nghiêm kia có mấy đạo vết máurõ ràng là chuyện gì xảy ra a? Tại sao thấy rất quen?
Nhưng coi như là thế, mấyđạo vết máu cũng không tổn hại vẻ ngạo nghễ khí thế của hắn, Lam lão gia có thểlý giải tại sao hắn lại có danh xưng là bá chủ.
"Cha!" Lam ThưNhật cau mày. Tại tình thế nghiêm túc như vậy, vậy mà cha lại thất thố, mặc dùtrên mặt Long Nghiêm có chút buồn cười.
"Xin lỗi, nhi tử,con tới xử lý, ta nhìn là tốt rồi." Mặtmày Lam lão gia cũng mang theo ý cười.
Lam Thư Nhật thầm thởdài, chuyển sang Long Nghiêm. Hắn híp mắt quan sát Long Nghiêm, kỳ quái, cáiloại vết thương đó. . . . . . Nhìn rất quenmắt.
Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cau-meo/2213249/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.