Chương trước
Chương sau
Long Nghiêm chỉ là trợnmắt nhưng làm cho hai chân Hoa Quế đợi ở trong hỉ phòng như nhũn ra, nàng biếtrất rõ ràng ý tứ của hắn, chính là muốn nàng cút a!

Nàng rất muốn nhấc chânbỏ chạy, nhưng là, nhưng là nàng nhất định bảo vệ tiểu thư, nàng nhất định. . .. . .

"Đi ra ngoài."Long Nghiêm trầm giọng ra lệnh.

"Nô tỳ. . . . . . nôtỳ. . . . . . muốn phụng bồi. . . . . . phụng bồi Tiểu. . . . . . Tiểu thư. . .. . ." Hoa Quế ngước lên nói, còn kéo dài qua một bước, ngồi ngăn ở mépgiường trước người Lam Thư Nguyệt.

"Hoa Quế, em đi rangoài trước." Lam Thư Nguyệt cảm giác được không khí căng thẳng, cũng cảmgiác được Hoa Quế run như lá rụng mùa thu, tốt bụng lên tiếng giải cứu nàng,tránh cho nàng đem mình hù chết.

"Nhưng là. . . . . .Tiểu thư. . . . . ."

"Không quan trọng,thuận tiện đem tròn trịa ôm ra đi."Tròn trịa đang ngủ trên hỉ giường quenthuộc.

"Vâng, được rồi,tiểu thư, Hoa Quế ở bên ngoài, có chuyện gì, tiểu thư quát to một tiếng, HoaQuế liền vọt vào." Nàng dũng cảm nói, nhẹ nhàng ôm lấy tròn trịa, rồi lạithở phào nhẹ nhõm rời khỏi tân phòng.

"Nàng ta cho rằng tasẽ làm gì nàng?" Long Nghiêm hừ lạnh.

Giọng điệu này nghe vàotrong tai Lam Thư Nguyệt , để cho nàng không nhịn được khẽ mỉm cười.

Hỉ khăn bất ngờ bị vénlên, nàng ngây cả người, trừng mắt nhìn, mới chậm rãi ngẩng đầulên. Đợi nhìn thấy rõ vị hôn phu, môi của nàng kinh ngạc khẽ nhếch.

"A, là huynh!"Mặc dù trên mặt có ba vết cào đã kết vẩy, nhưng nàng nhìn một cái liền nhận rahắn, giống như dung nhan hắn đã khắc sâu trong tâm trí của nàng, cho dù thờigian thấm thoát trôi đi nhưng vẫn nhớ như cũ.

Cái gì gọi là trùng hợp?Khó trách tròn trịa nguyện ý đến gần hắn, thì ra hắn chính là nam tử hai nămtrước ở Cảnh Sơn tự cứu bọn họ, thì ra là. . . . . . Hắn chính là Long Nghiêm.

"Là ta." LongNghiêm ngắm nhìn nữ nhân mỹ lệ mảnh mai trước mắt, nàng nhớ hắn.

Lam Thư Nguyệt vốn là sắcmặt tái nhợt không khỏi dính vào một tầngđỏ bừng, hắn dường như. . . . . . Đột nhiên trở nên thật cao hứng, tại sao?

Long Nghiêm vì nàng cầmlấy mũ phượng, cảm giác nặng nề trên tay làm cho hắn khẽ cau lại lông mày.

"Tại sao thứ này lạinặng như vậy?" Thân thể của nàng khẳng định không chịu nổi, khó trách sắcmặt tái nhợt như thế.

"Ta cũng khôngbiết." Nàng ôn nhu cười yếu ớt, lặng lẽ chuyển động cái cổ cứng ngắc, ngaysau đó kinh ngạc ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn về phía Long Nghiêm đột nhiênđưa tay thay nàng xoa bả vai cùng gáy.

"Về sau không chomang những thứ như thế này nữa." Hắn ra lệnh không cho cự tuyệt.

Lam Thư Nguyệt không nhịnđược cười khanh khách.

Long Nghiêm híp mắt ngắmnhìn nàng vui vẻ nở nụ cười, đáy mắt có chút mê hoặc, không biết mìnhnói cái gì để cho nàng vui vẻ như vậy, nhưng lại có nhiều hơn mê muội, quên đi, nàng cao hứng là tốt rồi.

"Trừ phi ta còn ýđịnh tái giá." Ngừng cười, nàng chậm rãi nói.

"Cái gì?". Táigiá?

"Không cho!"Hắn bắt lấy vai của nàng, đem cả người nàng kéo về phía hắn.

Bộ dáng hắn nghiêm túc làmcho nàng có chút kinh ngạc, mà thái độ của hắn ra vẻ đoạt lấy cũng làm cho nàng cảm thấy bất ngờ, ngoài ýmuốn lại vui sướng, đúng vậy, trái tim nàng cực vui sướng.

"Đây là do tròn trịalàm thương ?" Nàng giơ tay lên nhẹ nhàngmơn trớn vết cào đã kếtvẩy trên mặt hắn.

"Đúng." Hắntrả lời ngắn gọn, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, không để cho nàng nói sangchuyện khác."Không cho nàng tái giá." Hắn nhắc lại.

"Mũ phượng là đồ màmỗi cô nương phải đội khi xuất giá, ta sau này sẽ không đội nữa." Nàng mỉmcười nhìn lại hắn, hắn không thể nào không biết chuyện nhưvậy."Có đúng hay không?"

Long Nghiêm ngừng mộtlát, thế mới biết nàng tại sao cười, thật sự lời nói của mình là câu chuyệncười.

"Nàng dĩ nhiên sẽkhông đội nữa, tuyệt đối sẽ không!" Hắn nhấn mạnh.

Nghe vậy, nàng dịu dàngcười, nàng cảm thấy hắn tuyệt đối không đáng sợ giống như tin đồn, thậm chínàng cảm thấy hắn rất. . . . . . đáng yêu .

Nhưng không thể để chohắn biết, đúng không?

Nàng ngước đôi mắt trongveo nhìn thấy hắn có một chút lúng túng, đem nàng xoay người lại, tiếp tục thaynàng xoa bả vai cứng ngắc.

"Cám ơn chàng."Hai người trầm mặc hồi lâu, nàng đột nhiên nói.

"Ừ." Trả lờimột tiếng, động tác trên tay ngừng lại.

"Cám ơn chàng."Lam Thư Nguyệt còn nói.

Long Nghiêm trầm mặc,không hiểu nàng tại sao lại cám ơn.

"Hai năm trước chưakịp cám ơn chàng." Nàng xoay người."Lúc ấy ta chìm vào hôn mê , vôlực ngăn cản gia đinh đem ta mang đi, không phải là ta không biết có ơn phảiđáp." Nàng giải thích."Sau đó ta có xin đại ca giúp ta hỏi thăm,nhưng là không có kết quả."

"Nàng có tìmta?" Hắn nhướng mày.

"Dĩ nhiên rồi!"Gì? Tại sao hắn lại một có bộ dạng thật cao hứng? Vẻ mặt trên mặt không phải làrất rõ ràng, nhưng nàng vẫn có loại cảm giác này.

Long Nghiêm dừng mộtchút, gật đầu một cái.

Lại một hồi trầm mặc.

"Chàng. . . . . .Không cần đi ra ngoài mời rượu sao?" Bên ngoài hỉ yến đang náo nhiệt,khách qua lại không dứt, bữa tiệc rượu này dự tính từ giữa trưa cho tới buổi tối.

"Không cần."Tại sao muốn đi ra ngoài mời rượu? Hắn thích ở chỗ này phụng bồi nàng.

Đề tài lại lần nữa cắtđứt.

"Ta. . . . . ."Long Nghiêm mới mở miệng, liền bị một trận ầm ỹ bên ngoài cắt đứt, hắn khóchịu im lặng, trừng mắt hướng cửa phòng.

"Hả? Hình như làthanh âm Nhật ca." Lam Thư Nguyệt lần đầu tiên nghe thấy huynh trưởng gầmthét như vậy, cho nên không dám khẳng định.

"Long Hoa!"Long Nghiêm cũng nghe ra thanh âm người khác, tức giận cau mày, hai người kia tại sao tới nơi này!

"Long Hoa? Đệ đệ củaphuquân ?"

"Đúng." Hắngật đầu."Nàng đợi một chút, ta đi đem bọn họ đuổi đi."

" Đợi chút. . . . .. A!" Lam Thư Nguyệt vội vàng kéo lấy ống tay áo của hắn, lại đi theo bịkéo té xuống giường.

Long Nghiêm cả kinh, thậtnhanh xoay người ôm lấy nàng, "Nàng làm gì? Muốn ngã chết ư!" Khẩukhí vô cùng kém.

"Thật xin lỗi."Nàng nói xin lỗi, đối với khẩu khí ác liệt của hắn cũng không phải là quá để ý,bởi vì động tác hắn vẫn rất ôn nhu, để cho nàng biết hắn thật ra chẳng qua làlo lắng.

"Nàng làm sao phảinói xin lỗi?" Hắn khó chịu trừngnàng.

Lam Thư Nguyệt nhẹ nhàngcười một tiếng."Không có gì, chàng chờ một chút, ta cùng đi rangoài."

Long Nghiêm nhìn ra phíangoài cửa sổ, quay đầu lại"trừng" nàng,sau đó không nói một câu đi thẳng đến tủ lấy ra một áo khoác lông chồn, khôngnói hai lời thay nàng phủthêm.

"Đây là. . . . .." Nàng không có loại áo đắt tiền như vậy! Lam gia rất giàu có, nhưng làloại da lông quý hiếm này dù có tiền cũng không mua được.

"Của nàng ."Long Nghiêm nói đơn giản.

"Chàng đưa ta?" Lúc nào thì bị xếp cho vào trong tủ?

Long Nghiêm không nhìnnàng."Long Hoa nói ta phải có của hồi môn, cho nên ta muốn đệ ấy giúp ta chuẩn bị một chút,ta nghĩ rằng có thể nàng cần dùng đến." Đáng chết, bên ngoài càng lúc càng ồn ào.

"Cám ơn chàng."Lam Thư Nguyệt cười dịu dàng.

Hắn lại mê muộinhìn nàng nở nụ cười xinh đẹp . . . . . .

". . . . . . Lam trangkhông hoan nghênh ngươi, cút ra ngoài!" Tiếng Lam Thư Nhật gầm thét đến gần tân phòng .

"Ai nha, cần gìkhách khí như vậy chứ? Chúng ta bây giờ đều là người nhà. . . . . ."

"Câm mồm, người nàocùng ngươi là người nhà, hỗn trướng!" Lam Thư Nhật ác thanh cắt đứt lờicủa hắn, hai người tiếp tục cãi nhau.

Đáng giận! Sắc mặt LongNghiêm tái xanh trừng hướng cửa phòng.

"Phu quân. . . . .." Lam Thư Nguyệt bắt lấy tay hắn, chỉ sợ hắn nổi giận, xông ra dạy dỗ haingười chọc giận hắn.

Quay đầu trở lại nhìnnàng, trì hoãn sắc mặt xanh mét.

"Đi, nàng không phảilà muốn cùng đi ra ngoài?" Tay phải hắn dắt tay trái của nàng, lại "bổ ra"cửa phòng, sau đó hướng đến chỗ haingười gây chuyện, bạo rống, "Hai người tất cả im miệng cho ta!"

Hiện trường bỗng chốchoàn toàn yên tĩnh.

Lam Thư Nguyệt nhìn LamThư Nhật níu lấy áo Long Hoa, Long Hoa kéo cánh tay Lam Thư Nhật, hai người háhốc mồm cứng lưỡi đứng nguyên tại chỗ, tiếp theo "bịch" một tiếngvang thật lớn, Hoa Quế to con trựctiếp té xỉu, những bông tuyết bắn tung toé.

Thân thể Long Nghiêm nhảyqua, đem Lam Thư Nguyệt che chở trong ngực, chặn lại những bông tuyết văng ra, về phần hai người kia phảnứng nhưng không nhanh như vậy.

"Meo meo ô."Tròn trịa kêu một tiếng, tháo chạy.

"Phốc. . . . .."

Loại tình huống này thậtbuồn cười, nàng cũng nhịn không được, khì khì một tiếng cười không thể dừng,cười đến khom người tiến sát trong ngực Long Nghiêm.

Long Nghiêm sắc mặt giậndữ dường như biến mất, ôn nhu nắm cả người cười đến toàn thân run lên, cơ hồmuốn đứng không vững, đáy mắt tràn đầy nhutình.

Lam Thư Nhật chậm rãibuông Long Hoa ra, nhìn chằm chằm muội muội, lại thấy muội muội dựa vào trongngực nam tử cười duyên, đáy mắt thoáng qua suy nghĩ sâu xa, vỗ vỗ bông tuyếttrên người, xoay người rời đi.

"Hả? Ngươi khôngphải nói muốn tới để. . . . . ." Hạ mã uy** . Lời nói Long Hoa chưa kịp nói xong, Lam Thư Nhật đãđi không thấy bóng dáng đâu, hắn không thể làm gì khác hơn là vội vã xóa đibông tuyết rên mặt, trên tóc, trước khi đi còn hồ nghi ngắm Long Nghiêm mộtcái, sau đó cũng theo Lam Thư Nhật rời đi.

**ra oai phủ đầu

Nhưng trong lòng hắn độtngột nghĩ, bộ dáng đại ca rõ ràng tựa như một đứa ngốc biết yêu, nhưng là. . .. . . Bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt sao?

"Đừng cười quánhiều." Long Nghiêm thấp giọng nói.

"Cám ơn chàng."Lam Thư Nguyệt thở khẽ, giơ tay lên thay hắn lấy đi tuyết trên tóc.

"Tại sao lại cám ơnta?" Nàng nhìn hắn nói cảm tạ làm hắn cảm thấy áy náy.

Nàng cười."Cám ơnchàng thay ta chặn lại bông tuyết nha!"

"Không có gì."Đó là động tác phản xạ.

"Giúp ta đem Hoa Quếmang vào phòng được không?"

Long Nghiêm liếc hướng tỳnữ thân thể cùng lá gan tỷ lệ ngược với nhau, có chút không vui.

"Nàng ta thườngxuyên té xỉu như vậy sao? Như vậy hầu hạ nàng, bảo vệ nàng thế nào?"

"Không có, lần đầutiên ta nhìn thấy Hoa Quế té xỉu." Lam Thư Nguyệt cười khẽ, hơn nữa còn làbị hắn doạ sợ."Phu quân, cầu xin chàng ." Nàng nhẹ nhàng nhìn hắn.

"Nàng vào phòngtrước đi." Long Nghiêm không cách nào cự tuyệt yêu cầu của nàng, thay nàngkhép chặt áo khoác, trước đưa nàng vào phòng, lại trở lại viện, dễ dàng đem thân thể Hoa Quế to con ôm, đi vào trong nhà.

Lam Thư Nguyệt có chútkinh hãi nhìn Hoa Quế bị nhấc lên, thật lo lắng hắn sẽ không cẩn thận để chođầu nàng ấy đụng cái bàn, cái ghế .

"Phu quân, phiềntoái chàng đem Hoa Quế thả vào trên giường nàng." Dẫn hắn đi tới gianphòng nhỏ phía sau giường của nàng."A, nhẹ. . . . . . Một chút."Không còn kịp rồi.

"Bịch" một tiếng, Long Nghiêm đã đem Hoa Quế vứt xuống trêngiường.

Lam Thư Nguyệt co rúm lạimột chút, xem ra Hoa Quế muốn ngất lâu hơn.

"Nàng ta ngủ nơinày?" Chân mày hắn nhíu lại.

"Ừ, có cái gì khôngđúng sao?" Lam Thư Nguyệt nghi vấn. Đây là chỗ ngủ thuộc về thiếp thân tôitớ, để ngừa ban đêm chủ tử có chuyện gọi đến.

"Không tốt."Hắn nói ngắn gọn.

"Không tốt? Tạisao?"

"Cản trở." LongNghiêm nói thẳng, không gian riêng tư, hắn không thích có người ngoài xâm nhập.

Hắn đi tới hành lang Túkhinh lâu nhìn một vòng, chỉ vào một gian phòng ngủ ở trong sân cách tân phòngxa nhất.

"Để cho nàng ta ngủgian phòng kia."

Gian phòng kia là phòngkhách, là dành cho bằng hữu tới chơi để ở, chỉ tiếc chưa từng sử dụng qua, bởivì nàng cũng không có bằng hữu thân mật.

"Vậy theo ý phuquân." Lam Thư Nguyệt có chỗ không hiểu, nhưng cũng không có ý tứ phảnđối.

Dù sao gian phòng kiatrống không cũng là trống không, hơn nữa cái giường này đối với Hoa Quế mà nóiđúng là quá nhỏ, ngủ gian phòng khách có thể thoải mái hơn. Chỉ là. . . . . .

Hoa Quế có thể không dễdàng đáp ứng như vậy đi!

Quả nhiên, như nàng dựliệu , Hoa Quế sau khi tỉnh lại vừa nghe đến đề nghị của nàng, lập tức khángnghị mạnh, nàng cùng Lam Thư Nguyệt dây dưa gần nửa canh giờ, cho đến lúc bữatối kết thúc, vẫn không thể nào làm cho Hoa Quế trung thành tận tâm chuyển chỗở.

Đến khi đi ngủ, Hoa Quếgiúp nàng thay quần áo rửa mặt xong, cố chấp chuẩn bị trở về gian phòng nhỏ phía sau thì Long Nghiêm biến mất cả buổi chiều đã trở về phòngnhìn thấy nàng ấy vẫn còn, mắt lạnh trừng, rống lên một tiếng"Cút rangoài", Hoa Quế mới giật mình tông cửa xông ra, dời đến phòng khách kia.

Khụ! Lam Thư Nguyệt chịuđựng cười, sớm biết vừa bắt đầu nên để cho hắn mở miệng, làm nàng nàng nói xongmiệng đắng lưỡi khô. . . . . .

Một chén chất lỏng nónghổi lập tức xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng nghi ngờ nhìn về phía Long Nghiêm.

"Đây là?" Nàngnghi hoặc, hít vào một hớp nhiệt khí, cảm giác có vị ngọt nhàn nhạt.

"Uống nó." LongNghiêm không có giải thích, ngồi xuống mép giường, đem cái chén đặt trong taynàng: "Từ từ uống, còn có chút nóng."

Nàng có chút nghi ngờ,nhưng cũng không cự tuyệt, nâng chén lên, từ từ uống xong, khi chất lỏng ấm áp trượt xuống cổ họng của nàng, lập tức làm cổ họng nànghết ngứa.

Giương mâu kinh ngạc,nhìn hắn.

"Uống rấtngon." Mùi thơm ngát ngọt lịm, không có bất kỳ mùi thuốc nào.

"Về sau nàng đem nóthay nước trà để uống."

"Được." Lam thưNguyệt cười nhẹ, không có dị nghị.

"Còn có, cái này chonàng." Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một bình nhỏ bên ngoài trang trí tinhtế nhã nhặn, cổ bình dùng một dây màu đỏ buộc lại, hắn đem dây đỏ buộc vào cổcủa nàng.

"Đây là cáigì?" Vừa mới bái đường thành thân, hắn đưa nàng rất nhiều đồ.

"Đây là đan dược bảovệ mệnh nàng, nếu như đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, trước tiên có thểuống một hay hai viên, biết không?"

Lam Thư Nguyệt đặt chéntrà xuống, cầm bình sứ trước ngực, chẳng lẽ cả buổi chiều hắn bận rộn làm haichuyện này sao? Hắn vì nàng mà lo lắng như vậy, làm cho nàng cảm thấy trongngực thật ấm áp.

Xem ra tròn trịa thật sựthay nàng chọn một vị hôn phu tốt!

Từ từ uống chén thuốc vìnàng mà điều chế, uống xong, Long Nghiêm nhận lấy cái chén, đặt lại trên bàn.

Nhìn bóng lưng hắn anhtuấn, Lam Thư Nguyệt mới đột nhiên nghĩ đến, tối nay, là đêm động phòng hoachúc..

"Sao vậy?" Xoayngười, liền tiến đến bên nàng, hai tròng mắt xấu hổ mang e sợ rất mỹ lệ, tráitim Long Nghiêm nóng lên, ở mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng lau miệng nàng bởivì e lệ mà cúi đầu.

Thẹn đỏ mặt, nàng lắc đầumột cái.

"Nguyệt, nhìnta." Hắn khêu gợi nói nhỏ, hai tay nhẹ nhàng chạm mặt của nàng, chậm rãinâng lên.

"Phu quân. . . . .." Đối với ánh mắt chăm chú của hắn, Lam Thư Nguyệt lại càng đỏ mặt.

"Gọi ta LongNghiêm." Hắn thật thấp nói ra, hai tay ôn nhu trên mặt nàng không tự chủ khẽ vuốt ve, thật sâu chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, nàngtoả ra ôn nhu như nước.

". . . . . . LongNghiêm." Ngượng ngùng khẽ gọi một tiếng, một hơi chưa nhắc tới, môi mỏngliền ngăn lại cánh môi phấn nộn của nàng."Ừm. . . . . ." Than nhẹ mộttiếng, nàng e lệ nhắm mắt lại, nụ hôn của hắn có mãnh liệt, nhưng cũngcó kiên nhẫn vô cùng, cho đến khi nàng không tự chủ khẽ mở đôi môi đỏ mọng,nghênh đón hắn cuồng bá xâmlấn.

Hồi lâu, hắn mới không nỡbuông nàng ra, nhẹ mổ mấy cái, thở dài, đè xuống dục vọng dường như muốn nổtung.

"Còn khôngđược!"

Lam Thư Nguyệt chậm rãiphục hồi lại tinh thần, "Cái gì?"

" Thân thểnàng vẫn không thể chịu đựng hoan ái." Hắn nói thẳng.

Vốn đang ngây ngất sắcmặt nàng lập tức trướng đến đỏ bừng, nàng mắc cỡ thiếu chút nữa nắm chăn bôngtrùm kín đầu.

Hắn đỡ nàng nằmxuống."Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi."

"Long Nghiêm. . . .. ." Nàng do dự mở miệng.

"Ừ?" Ở bên cạnhnàng nằm xuống, hắn chăm chú nhìn nàng.

"Tại sao chàng muốncưới ta?"

"Nghe Long Hoa nói,ta phải『 gả 』 cho nàng."

"Tại sao chàngnguyện ý?" Nàng thật không hiểu, mà vốn là không sao cả, nàng lại độtnhiên rất muốn biết.

"Rất đơn giản, bởivì ta muốn, cho nên ta làm như vậy."

Hôm sau, Long Nghiêm cầmđơn dược giao cho Hoa Quế, dặn dò nàng dựa theo đơn bốc thuốc, không tới mộtkhắc, Lam Thư Nhật liền phái người tới mời hắn.

"Có chuyện gì gọihắn tự mình tới đây." Long Nghiêm lãnh đạm nói, cúi đầu trước án, vận bútviết nhanh.

Lam trang tổng quản LamHồng ngớ ngẩn, không biết như thế nào cho phải. Nhưng nếu hôm nay cô gia chỉ làmột dân chúng bình thường, hắn sẽ dùng thái độ cứng rắn một chút "mời " hắn đi, nhưng cô gia không phải làngười bình thường, thân thể của hắn so với Lam trang hiển hách, mặc dù khônghiểu cô gia tại sao lại nguyện ý ở rể, nhưng hắn cũng không dám vô lễ đối vớibá chủ Ma thành.

"Cô gia, nhưng thiếugia. . . . . ." Lam Hồng có chút không biết làm sao, hắn không dám đắc tộicô gia, nhưng thiếu gia tính khí từ hômqua mới bắt đầu vô cùng nóng nảy, sáng nay hỏa khí so với hôm qua càng thêm chỉ có hơn chứ khôngkém, hắn cũng không dám cãi lời mệnh lệnh của thiếu gia!

"Ta bề bộn nhiềuviệc, đi ra ngoài."

Một câu nói rất đơn giản,nhưng Long Nghiêm khí thế không giận mà uy để cho cả người Lam Hồng run lên,dường như muốn nhấc chân đi.

"Nhưng, nhưng là. .. . . ." Tận trung cương vị công tác LamHồng cưỡng ép mình không thể trốn.

Long Nghiêm đột nhiênđứng lên, nghiêm mắt trừng hắn, dọa hắn sợ đến nỗi lạnh cả người, chợt lui vềphía sau hai bước. Cô gia hắn. . . . . . Hắn muốn làm gì?

Khẩn trương run rẩy, khôngnghĩ tới Long Nghiêm chỉ là trừng hắn một cái, liền xoay người đi vào phíatrong, ngay sau đó, hắn nghe được cô gia cùng tiểu thư nói chuyện, lúc này mớichợt hiểu ra, thì ra là cô gia nghe được âm thanh tiểu thư tỉnh lại.

"Trời còn sớm, ngủtiếp một lát." Long Nghiêm đem Lam Thư Nguyệt đang muốn đứng dậy nhẹ nhàngđè xuống giường, sắc mặt của nàng vẫn rất yếu ớt, hắn biết đêm qua nàng ngủkhông an giấc.

"Ta nghe thấy âmthanh của Hồng thúc, có phải là có chuyện gì hay không?" Nàng hỏi. Đêm quacả đêm trằn trọc chưa chợp mắt, để cho nàng trở nên có chút suy yếu.

"Không sao."Long Nghiêm phủ nhận.

Có rồi có rồi, hắn cóchuyện a! Lam Hồng ở đáy lòng kêu.

"Hồng thúc không cógì làm sao sẽ tới?" Nàng mới không tin.

"Là ta gọi ông ấy tới,có chuyện giao phó ông ấy đi làm." Long Nghiêm nói."Nàng ngủ tiếp mộtlát, chớ đứng dậy, đợi lát nữa đồ ăn sáng chuẩn bị xong, ta lại gọi nàng dậydùng bữa."

Lam Thư Nguyệt lẳnglặng nhìn hắn, mặc dù ngữ khí của hắn lãnh đạm, nhưng cửchỉ của hắn là rất quan tâm.

"Thật xin lỗi."Mệt mỏi nhắm mắt lại, nàng bây giờ không phải là một thê tử lýtưởng, nàng thật lo lắng. . . . . .

"Đừng nói xin lỗivới ta nữa." Thanh âm của hắn mang theo điểm tức giận. Nàng luôn nói xinlỗi hắn, mà hắn căn bản không biết tại sao, nghe được ba chữ "Thật xinlỗi" từ trong miệng nàng nói ra, hắn đã cảm thấy không khỏi tức giận.

Mở mắt ra, nhìn thấy trênmặt hắn không vui, trực giác há mồm muốn nói xin lỗi, lại nói không nên lời,trừ nói xin lỗi, nàng còn có thể làm cái gì đây?

"Ngủ tiếp mộtlát." Hắn lại nói, đứng dậy rời đi.

Lam Hồng vừa thấy hắn rangoài, lập tức tiến lên, "Cô gia. . . . . ."

"Đây là tờ danhsách, tìm người đi mua đủ tất cả thức ăn cùng dược liệu, còn tờ này là sách dạynấu ăn, cầm đi cho Lam trang đầu bếp, hôm nay ba bữa cơm nấu theo sách dạy nấu ăn ta viết rồi mang tới đây, tư liệu cùng phương pháp ta cũng viếtrất rõ ràng, nhất định phải theo như ta viết mà đi làm." Long Nghiêm cắtđứt lời hắn, đem tờ giấy vừaviết gì đó giao cho hắn."Sau nửa canh giờ đem đồ ăn sáng bưng tới đây, vềsau mỗi ngày buổi tối ta sẽ viết ra hôm sau phải theo sách dạy nấu ăn, nhớ pháingười tới đây cầm."

"A, phải" LamHồng cung kính, sau khi nhận lấy mới đột nhiên nhớ tới mục đích mình tớiđây ."Cô gia, thiếu gia đang chờ ngài. . . . .."

"Chờ Hoa Quế trởlại." Long Nghiêm cắt đứt lời của hắn.

A? Thiếu gia tìm cô gia,liên quan gì đến chuyện Hoa Quế ? Lam Hồng nghi ngờ.

"Nhưng không thể đểcho thiếu gia chờ lâu!"

Long Nghiêm có chút khôngkiên nhẫn liếc xéo hắn một cái."Ta sẽ không để cho ThưNguyệt ngồi một mình."

A! Thì ra là như vậy!Nhận ra sơ sót của mình, hắn không nhịn được có chút cảm động, không nghĩ tớicô gia như thế này mà coi trọng tiểu thư, thật sự là quá tốt.

"Cô gia nói đúng,lão đây trở về đi bẩm báo thiếu gia." Lam Hồng lập tức lui ra.

Kết quả, hai khắc sau,Lam Thư Nhật liền tự mình tới.

"Ngươi hiểu ythuật?" Không có dư thừa nói nhảm, Lam Thư Nhật đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Ừ." LongNghiêm lãnh đạm đáp lại.

Hắn kinh ngạc cực kỳ,không có lời đồn đãi bá chủ Ma thành là người hiểu y thuật a!

"Phương thuốc này cóthể trị bệnh Thư Nguyệt?"

"Nàng không phải làbị bệnh, chẳng qua là trời sinh thể chất chênh lệch, cho nên dễ dàng nhiễm bệnh,bệnh đã lâu, thân thể liền tổn hại, chỉ cần điều dưỡng thật tốt một thời giansẽ cải thiện, chỉ là không cách nào cải thiện giống như người bìnhthường, nhưng ít nhất sẽ tốt hơn bảy tám phần."

"Ngươi nghĩ rằngchúng ta không có giúp nàng điều dưỡng sao? Bao nhiêu dược liệu trân quý cùngnhân sâm, linh chi trăm năm, Lam trang đều không tiếc tiền thu mua, đáng tiếctoàn bộ không thấy hiệu quả!"

"Những thứ đó khôngthích hợp với thân thể của nàng, chỉ biết càng điều dưỡng càng kém, nàng còn cóthể sống được đơn giản là dựa vào may mắn!" Long Nghiêm cau mày.

"Nhưng những thứ kiacũng là đại phu dặn dò ."Long Nghiêm đến tột cùng có phải thật hiểu ythuật hay không? Nhân sâm, linh chi trân quý là vật phẩm dưỡng sinh, sao có thể càng ngày càng kém?

"Đại phu kia nếu nhưkhông phải là cùng Lam gia có cừu oán, chính là nhất danh lang băm!" Hắnphiết môi, "Về sau thân thể Thư Nguyệt do taphụ trách, các ngươi chỉ cần theo ta phân phó làm là được." Giọng khôngche dấu chút khí phách nào.

Theo. . . . . . Theo phânphó của hắn? ! Rốt cuộc ai mới là người làm chủ hả!

"Lam Thư Nhật, dượcliệu ta cần thiết mau sớm mua đủ giao cho ta."

Lam Thư Nhật tứcgiận nhìn chằm chằm hắn."Long Nghiêm, mời làm rõ ràng,ở Lam trang người làm chủ làta!"

"Lam trang người nàolàm chủ cùng ta không liên quan." Hắn không kiên nhẫn nói, "Ta đang nói chuyện về dược liệu với ngươi,ngươi nói sang chuyện khác làm gì? Chẳng lẽ Lam trang không có năng lực mua đủdược liệu ta cần ?"

"Người nào nói sangchuyện khác, ta muốn ngươi rõ ràng người làm chủ là người nào, muốn sống đừng ra lệnh cho ta."

"Nếu như ngươi khôngcó biện pháp, ta tự mình tới lấy." Long Nghiêm không hiểu tại sao hắn hỏimột đàng trả lời một nẻo.

"Ai nói ta không cóbiện pháp!" Đơn dược hắn mới vừa nhìn rồi, cũng không phải là dược liệukhó cầu.

"Ngươi có cách lấyđủ?" Vốn là nhận định hắn vẫn nói sang chuyện khác là bởi vì không có nănglực, cho nên không nhịn được hoài nghi.

"Ta đương nhiên làcó biện pháp, ít xem thường người!"

"Tốt lắm, ngày maisáng sớm đem dược liệu chuẩn bị đầy đủ tới cho ta." Hắn hài lòng gật đầumột cái.

"Long Nghiêm, ta nóirồi, muốn sống thì đừng ra lệnh cho ta!" Lam Thư Nhật lại kháng nghị.

Long Nghiêm hồ nghi nhìnhắn một cái."Rốt cuộc người nào đang ở đây ra lệnh cho ngươi?"

"Chính làngươi!" Đáng chết, còn giả bộ.

"Tự ngươi nói ngươicó biện pháp."

"Ta đương nhiên làcó biện pháp."

"Vậy chuẩn bị đầy đủdược liệ không đưa cho ta, ngươi giữ lại làm gì?"

"Ta lúc nào thì nóimuốn giữ lại?"

"Đã như vậy, ta lúcnào thì ra lệnh cho ngươi?"

Lam Thư Nhật ngừng mộtlát, tức giận trừng hắn một cái, xoay người rời đi, tránh cho mìnhtức chết.

Long Nghiêm nhìn hắn nổigiận đùng đùng rời đi, không hiểu cau mày, "Hắn rốt cuộc tức cái gì?"

"Meo ô." Tròntrịa đi tới, đảo quanh bên chân hắn, đi theo phía sau nó tiến vào, là một nhahoàn bưng đồ ăn sáng.

"Cô gia, đây là đồăn sáng ngài phân phó." Nha hoàn nơm nớp lo sợ nói.

"Đặt lên bàn."

"Dạ, cô gia."Nha hoàn để khay xuống, cung kính lui ra.

Long Nghiêm khom ngườiđem tròn trịa ôm lấy, đặt ở trên đùi."Ngươi biết Lam Thư Nhật hắn rốtcuộc tức cái gì sao?"

"Meo meo." Tròntrịa dùng đầu cọ trước ngực hắn .

"Thật không giảithích được, đúng không!" Hắn nhún nhún vai, xem thời gian, đứng lên, đemtròn trịa hướng trên vai, để cho nó nằm trên bả vai hắn, đi tới bên cạnh bànbưng đồ ăn sáng lên."Quên đi, mặc kệ hắn, đi thôi, chúng ta đi tìm nữ chủnhân của ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.