Hai gã nội thị nhanh chóng tiến vào, một trái một phải quắp lấy cánh tay Chân Thế Thành kéo ra ngoài.
Chân Thế Thành dồn khí đan điền, nỗ lực dùng hai chân bám trụ gạch vàng, hô to: “Vi thần còn chưa nói xong ——”
Mặt Cảnh Minh Đế càng đen: “Kéo xuống, nhốt vào chiếu ngục!”
Còn muốn nói, thật là chết cũng không hối cải!
Chân Thế Thành nhanh chóng bị kéo đi, lưu lại rương mây đầy ắp hồ sơ.
Bên trong một chồng hồ sơ vụ án được đặt chỉnh tề, dường như đang lo lắng cho chủ nhân ôm chuyện bất bình của thiên hạ.
Đây là thành quả mà Chân Thế Thành đã điều tra hơn hai tháng.
Cảnh Minh Đế nhìn rồi lại nhìn, tâm tình càng kém, mắng: “Lão già to gan lớn mật, thấy trẫm tốt tính nên cái gì cũng dám nói. Hừ, để lão ở nhà tù cho bình tĩnh lại, cẩn thận mà ngẫm lại về sau cái gì có thể nói, cái gì không thể nói! "
Đợi một lát, lại không thấy Phan Hải tiếp lời.
Cảnh Minh Đế liếc xéo hắn một cái: “Làm sao, trẫm làm không ổn?”
Phan Hải cười nịnh nói: “Hoàng Thượng anh minh thần võ ——”
“Câm miệng! Lúc này trẫm không có tâm tình nghe ngươi ba hoa.”
Phan Hải chớp chớp mắt: “Vậy Hoàng Thượng có muốn nói với Hoàng Hậu một tiếng không?”
Sắc mặt Cảnh Minh Đế biến thành màu đen: “Nói với Hoàng Hậu làm gì? Quy củ hậu cung không được tham gia vào chính sự ngươi theo trẫm lâu như vậy chẳng lẽ không hiểu?”
Phan Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081602/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.