“ Chủ nhân Lộ Sinh Hương?”
Chân Thế Thành giải thích: “Chính là Thái Tử Phi.”
Cảnh Minh Đế giật giật khóe miệng.
Ông không cần nhắc!
“Thái Tử Phi bị phỉ báng, báo quan?”
Chân Thế Thành mở ra rương mây, lấy một tờ hồ sơ vụ án đặt ở trên cùng, cất cao giọng nói: “ Vào đầu tháng hai, thần nhận được tờ cáo trạng của đại chưởng quầy Lộ Sinh Hương là Tú nương tử, cáo trạng kẻ tạo ra lời đồn đãi ở kinh thành bụng dạ khó lường, làm cho Lộ Sinh Hương phải đóng cửa, thanh danh chủ nhân Lộ Sinh Hương cũng bị tổn hại ——”
Cảnh Minh Đế ngắt lời nói: “Không có bị cáo cụ thể?”
“Cũng không có.”
“Ngươi lại nhận?”
Chân Thế Thành kinh ngạc nhìn Cảnh Minh Đế: “Vi thần đương nhiên phải nhận rồi.”
Cảnh Minh Đế trầm mặc.
Ông muốn lấy chặn giấy gõ chết lão Chân!
Phong ba vất vả lắm mới bình ổn, lão già này lại quậy phá cái gì.
Nhưng nghĩ đến lão già trước mặt hiện là thông gia với mình, Cảnh Minh Đế nhịn xuống.
Hại nữ nhi không thể xuất giá cũng quá lỗ rồi.
“Điều tra ra chưa?”
Nét mặt bình tĩnh của Chân Thế Thành thay thành một tia khó xử: “Tra thì có tra ra, chỉ là sự tình có chút phức tạp……”
“Từ từ nói.” Cảnh Minh Đế lại liếc rương mây một cái.
Cái rương lớn như vậy, có thể không phức tạp sao?
“Vi thần trải qua điều tra và nghe ngóng nhiều phía, xác nhận mấy người rảnh rỗi rải lời đồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081601/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.