Không lâu sau, viện sử Thái Y Viện đứng ở trước mặt Cảnh Minh Đế.
“Thái Tử thế nào?” Cảnh Minh Đế gấp không chờ nổi hỏi.
Khó trách ông sốt ruột, ngày mai là phải sắc lập Thái Tử rồi!
Viện sử một khuôn mặt già nhăn thành hoa cúc, thật cẩn thận nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, chứng tiêu chảy của Thái Tử sau khi dùng qua chén thuốc vẫn chưa giảm bớt ——”
“Ngày mai có thể ảnh hưởng sắc lập?”
Viện sử đánh bạo ngẩng đầu, nhìn Cảnh Minh Đế một cái thật sâu.
Ngài nói đi?
Cảnh Minh Đế: “……” Ông đã biết.
Ngẫm lại lại không cam lòng, Cảnh Minh Đế hỏi lại: “Lẽ nào thuốc không đúng bệnh?”
Viện sử nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, trả lời: “Chúng thần vài lần hội chẩn, nếm thử hơn phân nửa phương thuốc, chứng tiêu chảy của Thái Tử có hơi giảm bớt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Thái Tử hiện tại cả người mệt mỏi, không dậy nổi giường, ngày mai nếu như cưỡng ép sắc phong, chỉ sợ sẽ xấu mặt ——”
Nếu là ngày thường ông khẳng định sẽ không nói rõ như vậy đâu, nhưng đây là sắc lập Thái Tử á, chẳng những trên dưới Đại Chu coi trọng, mà ngay cả những nước láng giềng đều sẽ chú ý, một khi Thái Tử ở trong lúc sắc phong nghi thức —— nghĩ đến cảnh tượng ấy, trước mắt viện sử biến thành màu đen.
Ông ta là người Đại Chu, lòng xấu hổ tối thiểu nhất vẫn phải có!
Cho nên lời này nhất thiết phải nói, nhất định phải đánh tan ảo tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081580/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.