Úc Cẩn được ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu tuy rằng khơi dậy gợn sóng cực lớn, nhưng xét thấy mẫu phi Yến Vương không chỉ còn sống, còn là phi tần địa vị cao, một vài người đành phải dừng lại hành vi rục rịch muốn động, lặng lẽ tặng hạ lễ qua, lại không tiện trắng trợn chúc mừng.
Mà trong đó khó xử nhất chính là An Quốc Công phủ.
An Quốc Công sau khi nghe nói xong, trực tiếp tiến cung diện thánh.
“Hoàng Thượng, An Quốc Công cầu kiến.”
Cảnh Minh Đế vừa nghe, đầu lại bắt đầu đau, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Phan Hải lặng lẽ bĩu môi.
Trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm, Hoàng Thượng trốn tránh không phải biện pháp đâu.
Cảnh Minh Đế hiển nhiên cũng hiểu sâu đạo lý này, trầm tư một lát rồi nói: “Truyền An Quốc Công yết kiến.”
Không lâu sau, An Quốc Công đi vào Ngự Thư phòng: “Thần gặp qua Hoàng Thượng.”
“Ban cho An Quốc Công ghế ngồi.”
Phan Hải dời ghế con đến, mời An Quốc Công ngồi xuống.
An Quốc Công trầm mặt ngồi xuống.
Cảnh Minh Đế cười tủm tỉm nói: “Không phải trên triều, An Quốc Công chớ có câu nệ.”
An Quốc Công suýt nữa nhịn không được trợn trắng mắt.
Ông là câu nệ sao? Ông là tới hưng sư vấn tội!
Đương nhiên, trước mặt chính là Hoàng Thượng, có tức giận cũng không thể thật sự hưng sư vấn tội, nhưng cũng không thể ngăn được ông ôm tâm tình như vậy.
Vốn đang là cháu trai của mình, đùng một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081507/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.