Nét mặt Cảnh Minh Đế ôn hòa, giọng điệu săn sóc, tùy ý tự nhiên tựa như khi xưa hay nói “Ái phi thân thể không thoải mái, nên tĩnh dưỡng cho tốt ” vậy.
Hiền phi nhìn khuôn mặt già vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt mình, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, thế mà không phản ứng được đối phương đang nói cái gì.
“Ái phi, ngươi nói đây có phải là biện pháp giải quyết vẹn cả đôi đường hay không?”
Hiền phi vô ý thức gật đầu, cho đến khi đầu ngón tay vô ý thức đụng tới ấm trà nóng hổi, mới lập tức phản ứng lại.
Bà ta đột nhiên đứng lên, sắc mặt tuyết trắng: “Hoàng Thượng nói cái gì?”
Nếu như bà ta không nghe lầm, thì Hoàng Thượng nói là đã đem lão Thất ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Cảnh Minh Đế lộ vẻ quan tâm: “Ái phi có phải chứng đau đầu lại tái phát không?”
Hiền phi nhìn chằm chặp Cảnh Minh Đế, vẻ mặt vặn vẹo, đôi môi tái nhợt khô nứt run rẩy liên hồi, trong đầu chỉ xoay quanh một ý niệm: Bà ta muốn cào-nát-cái-bản-mặt lão-già-đáng-ghét-này!
Tay mới vừa nâng lên, cơn đau đầu khoan tim thấu xương lại ập tới, kết hợp với cảm xúc gợn sóng phập phồng, khiến Hiền phi lập tức chịu hết nổi, trợn trắng mắt ngã xuống.
“Nương nương!” Cung tỳ hầu hạ trong điện kinh hãi.
Cảnh Minh Đế trấn định xua tay: “Không sao.”
Người xưa nói rất đúng, thấy nhiều mới có thể hiểu rộng. Trong cung nhiều nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081503/chuong-726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.