Bàn tay đang vuốt lông mèo trắng của Cảnh Minh Đế run lên.
Mèo trắng bất mãn “meo” một tiếng, tránh thoát giam cầm của bàn tay to chạy đi.
Cảnh Minh Đế lại không rảnh lo mèo yêu thế nào, nhìn chằm chằm Phan Hải hỏi: “Sống?”
Phan Hải vội gật đầu: “Đúng vậy, Khương Nhị công tử không có chết, đã trở lại Đông Bình Bá phủ.”
Nét mặt Cảnh Minh Đế thỉnh thoảng biến hóa, một hồi lâu mới hỏi: “Yến Vương đâu?”
“Yến Vương đi cùng Khương Nhị công tử ạ.”
Cảnh Minh Đế nhất thời hừ một tiếng: “ Sau khi hồi kinh không lập tức tiến cung báo cáo tình huống với Trẫm, lại đến Đông Bình Bá phủ ——”
Nhi tử này là cho người ta nuôi à?
Lời này Phan Hải không dám tiếp, cười gượng không nói.
Cảnh Minh Đế liếc Phan Hải một cái: “Truyền Yến Vương cùng Đông Bình Bá thế tử tiến cung.”
Phan Hải hơi do dự.
Truyền Yến Vương tiến cung không có gì, nhưng Đông Bình Bá thế tử…… Hoàng Thượng thật sự không phải nói sai chứ?
Phải biết rằng nhà huân quý cũng không phải con nối dõi vừa sinh ra đã có phong hào, mà là cần phải xin phong, Hoàng Thượng gật đầu mới tính là được.
Trong tình huống bình thường, Hoàng Thượng đối với xin phong như vậy cũng sẽ không bác bỏ, nhưng cũng có ngoại lệ.
Ví dụ như bất mãn với thần tử nào đó, vậy thì có thể chèn ép một chút, làm đối phương thức thời chút. Hoặc là trong tình huống vợ cả của nhà huân quý nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081467/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.