Trên đường, Khương Trạm vẫn không xác định cho lắm: “Vương gia, trong nhà thật sự cho rằng ta đã chết?”
Úc Cẩn cười tủm tỉm nói: “Chờ đến nơi rồi chẳng phải sẽ biết sao.”
Khương Trạm ngẫm lại cũng phải, vì thế đè xuống sự tò mò, chột dạ, áy náy, cộng thêm hưng phấn khó hiểu, gấp rút chạy tới Đông Bình Bá phủ.
Nếu là những năm trước, Đông Bình Bá phủ chắc chắn cũng như các phủ đệ khác giăng đèn kết hoa không khí vui mừng, nhưng năm nay phần vui mừng này lại giản lược.
Cứ việc trong mắt Phùng lão phu nhân, chết một tôn tử râu ria đổi lấy tước vị truyền thừa ba đời, đây quả thực là quá có lời, nhưng chủ nhân Bá phủ là Khương An Thành, nếu những người khác không bi thương cũng không thích hợp.
Bởi vì Khương Trạm chết, năm nay Bá phủ ít qua lại rất nhiều, gác cổng chán nản trú ở trong phòng canh gác uống trà, ngay cả hai con sư tử bằng đá ở trước cửa cũng có vẻ buồn bã ỉu xìu.
Tiếng đập cửa vang lên, người gác cổng mở cửa: “Vị nào?”
Khương Trạm lộ ra một gương mặt tươi cười: “Là ta.”
“A ——” Hét thảm một tiếng, đại môn đóng lại cái rầm.
Bên trong càng truyền đến thanh âm thảm thiết hơn: “Quỷ a!”
Khương Trạm xoa xoa cái mũi suýt nữa bị đại môn đập trúng, bất đắc dĩ cười với Úc Cẩn: “Xem ra thật đúng là cho rằng ta đã chết.”
Trong Bá phủ, người gác cổng co cẳng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu: “ Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081466/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.