Thái Tử suýt nữa bị cái liếc của Úc Cẩn dọa cho tê liệt, da đầu tê dại từng cơn.
Chẳng lẽ giả vờ không tốt, bị lão Thất phát hiện rồi?
Lão Thất gia hỏa này cũng không phải dễ đối phó, gian lắm.
Giờ khắc này, Thái Tử đã sớm quên chuyện Úc Cẩn cứu con của hắn lên chín tầng mây rồi.
Úc Cẩn cười như không cười nhìn Thái Tử.
Thái Tử đây là có tật giật mình?
Cứ việc không biết Thái Tử lại làm ra chuyện ngu xuẩn gì, nhưng cứ nhìn chằm chằm hắn ta như vậy, làm hắn ta chột dạ là được rồi.
Ngu ngốc chính là ngu ngốc, chột dạ ắt sẽ tự loạn đầu trận tuyến.
Úc Cẩn trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng thì đắc ý nghĩ.
Thái Tử toát mồ hôi lạnh.
Lão Thất rốt cuộc phát hiện cái gì?
Trong lòng Thái Tử không yên, có loại cảm giác sắp không chịu được nữa.
Hoàng Hậu giúp Cảnh Minh Đế đắp chăn mỏng, xoay người nhìn mọi người: “Các ngươi đều trở về đi, Hoàng Thượng cần phải nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay, ra cửa cung chớ có nhiều lời, để tránh lòng người hoảng sợ.”
“Cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo.” Mọi người cùng đồng thanh đáp, rồi lui ra ngoài.
Tề Vương nghĩ nghĩ, mang theo Tề Vương phi đi Ngọc Tuyền cung.
Hiền phi đang phiền muộn.
Rõ ràng trước kia cảm thấy Hoàng Hậu không được sủng, từ khi nào bắt đầu Hoàng Thượng không có việc gì cũng chạy đến Khôn Ninh Cung?
Cái này không nói đến, thân thể Hoàng Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081380/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.