Khương Tự theo bản năng nhìn Úc Cẩn.
Nghe huyền ca mà biết nhã ý, phụ hoàng bảo nàng đến xem, lẽ nào hoài nghi không phải sinh bệnh?
Úc Cẩn hơi hơi gật gật đầu.
Mọi việc có lợi có hại, A Tự đã không lựa chọn giấu dốt, thì tự nhiên sẽ có rất nhiều thời điểm cần nàng biểu hiện, nếu như khước từ, ngược lại có vẻ chột dạ.
Khương Tự tiến lên, đánh giá Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế bị nhìn chằm chằm có hơi lâu, nhịn không được hỏi: “Không cần bắt mạch sao?”
Khương Tự nhoẻn miệng cười: “Không cần, phụ hoàng chờ một lát là được rồi.”
Nàng trước tra từ hai mắt Cảnh Minh Đế, lại nhìn qua miệng mũi, phần cổ, vị trí các ngón tay, thần sắc càng ngày càng nghiêm túc.
Cảnh Minh Đế mặt không đổi sắc, tâm lại treo lên.
Tức phụ lão Thất chậm chạp không có kết luận, lẽ nào tình huống của ông còn phiền toái hơn so với Thái Hậu khi đó?
Hoàng Hậu có thể thông cảm cho tâm tình khẩn trương lại không muốn rụt rè ở trước mặt con dâu của Cảnh Minh Đế, hỏi: “Yến Vương phi, Hoàng Thượng đến tột cùng như thế nào?”
Khương Tự trầm ngâm một chút, hỏi: “Phụ hoàng gọi con tới, lẽ nào hoài nghi không phải chứng bệnh bình thường?”
Hoàng Hậu nhìn Cảnh Minh Đế một cái, gật đầu: “Không sai. Lúc trước Thập Ngũ công chúa bị vũ cơ độc hại, khi thẩm vấn vũ cơ đột nhiên phát bệnh tim mà chết. Chứng bệnh lần này của Hoàng Thượng tới kỳ quặc, nên mới hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081379/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.