Úc Cẩn vừa hỏi như vậy, Khương Tự không khỏi nhớ lại kiếp trước.
Kiếp trước Thái Tử bị phế lần thứ hai, nguyên nhân là mưu nghịch, nhưng tình huống cụ thể lại không ai dám nhắc đến.
Nàng và Úc Cẩn từ Nam Cương trở về, sự tình đã xảy ra một thời gian, càng không tiện nghe ngóng.
Bọn họ cũng không muốn nghe ngóng.
Lúc ấy vô luận là nàng hay là A Cẩn đều không nghĩ sẽ làm nam nữ chủ nhân của hoàng cung lạnh băng kia, hỏi thăm những chuyện này chỉ gây thêm phiền toái cho mình, đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Trước khi Thái Tử mưu nghịch, có mất trí nhớ không nhỉ?
Khi đó Khương Tự không hề nghe người ta nhắc tới.
Thái Tử bởi vì mưu nghịch mà bị phế, người khác sẽ không ngang nhiên nhắc tới.
Cũng bởi vậy, nàng bị vấn đề này của Úc Cẩn hỏi khó.
“Đoán không ra.” Khương Tự thành thành thật thật trả lời.
Trong mắt Úc Cẩn lóe lên tia nghiền ngẫm, đẩy đẩy Khương Tự: “Đoán xem xem.”
“Thật sự đoán không ra.”
Thấy Khương Tự không phối hợp, Úc Cẩn bất đắc dĩ cười cười.
“ Chàng cảm thấy sao?”
“Ta cảm thấy hắn là giả vờ.”
Khương Tự ôm lấy một cái gối mềm thêu họa tiết phong lan, nhìn Úc Cẩn: “Nói thế nào?”
Úc Cẩn chỉ chỉ đầu: “Hôm nay tuy rằng không có cơ hội thử, nhưng ta cố ý quan sát vị trí bị thương của Thái Tử một chút, nghĩ đến hẳn là bị phụ hoàng dùng cái chặn giấy bạch ngọc ở Ngự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081364/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.