Thái Tử cơ hồ không thể chờ được nữa: “Thất đệ còn chờ cái gì, nhanh đi thôi.”
Náo nhiệt cái gì, tiểu nương tử xinh xắn cái gì, tất cả đều không quan trọng bằng an toàn.
Hắn là Thái Tử, chờ trở lại kinh thành nghĩ muốn cái gì liền có cái đó, vô luận chó của lão Thất có thể biết trước nguy hiểm hay không, nếu đã nói như vậy, thì một tí nguy hiểm thôi hắn cũng không muốn mạo.
Vẫn là câu nói kia, nếu hắn có bất trắc gì, không phải tiện nghi cho đám vương bát đó sao.
Thái Tử liên thanh thúc giục.
Lấy Triệu thị lang cầm đầu mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thật sự muốn rời đi chỉ vì một con chó? Ngẫm lại vẫn thật hoang đường.
Thái Tử không cao hứng, mặt trầm xuống, cười lạnh nói: “Triệu đại nhân, nếu các ngươi không tin, vậy cứ tiếp tục ở lại thị trấn này đi, ta với Yến Vương đi nơi khác.”
Triệu thị lang nghe xong, cho mọi người một ánh mắt, cười nói: “Tục ngữ nói thà tin là có có còn hơn là không, nếu Nhị Ngưu đã có phản ứng như vậy, vậy chúng ta vẫn là rời đi thì hơn.”
Dù sao ở đâu cũng là ở, hà tất làm trái ý Thái Tử chứ.
Thái Tử nhất thời hài lòng: “Thất đệ, chúng ta đi thôi.”
Úc Cẩn lại không nhúc nhích.
Thái Tử kinh ngạc: “Thất đệ, sao lại không đi?”
Úc Cẩn nhìn Thái Tử, lại liếc nhìn mọi người một vòng, hỏi: “Cứ đi như vậy?”
Thái Tử bị hỏi đến ngẩn ra:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081329/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.